Chương 2 - Hộp Cơm Của Tôi Bị Mất
2
Ngày thứ ba, tôi mang theo thịt kho tương.
Đó là món mẹ tôi tự tay ướp bằng nước tương, hoa tiêu, đại hồi suốt ba ngày, rồi đem hấp cho mềm nhừ, ăn cùng cơm thì thơm nức.
Buổi sáng cho cơm vào hộp, tôi còn cố tình dùng thìa ấn xuống, ghi nhớ chiều cao thức ăn.
Buổi trưa tôi không dám rời bàn, muốn xem thử rốt cuộc ai đã động vào cơm của mình.
Nhưng con người thì đâu thể không đi vệ sinh.
Chỉ vắng mặt hai phút, quay lại mở nắp hộp, tim tôi lập tức trĩu nặng.
Một miếng thịt to đã biến mất, thành hộp còn hằn rõ vết thìa vét qua.
Lần này tôi không hỏi ai cả.
Chỉ lặng lẽ đẩy hộp cơm vào sâu trong ngăn kéo, ngẩng đầu lên thì vừa khéo bắt gặp ánh mắt chị Trương nhìn sang.
Chị ta thoáng lóe ánh mắt, lập tức cúi gằm, bưng hộp cơm của mình đi về phía phòng nước, miệng lẩm bẩm:
“Cơm hơi nguội, đi hâm lại cái đã.”
Tôi dõi theo bóng lưng chị, trong lòng ngờ vực càng lúc càng rõ rệt.
Nhưng vẫn chẳng có chứng cứ.
Đâu thể nào chạy đến hỏi thẳng: “Chị có phải ăn vụng thịt kho của tôi không?” Nếu lỡ không phải, thì lại hóa ra tôi tự làm mình khó xử.
Chu Minh ghé lại, hạ giọng hỏi:
Lâm Mang, sao dạo này hộp cơm cậu toàn nhét vào ngăn kéo thế?”
Tôi lưỡng lự một chút rồi nói:
“Gần đây cứ thấy cơm bị mất bớt, để ngoài không yên tâm.”
Chu Minh sững người, sau đó nhíu mày:
“Ai mà thiếu đức thế chứ? Ăn vụng cơm người khác à?”
Giọng cậu ta hơi lớn, không kìm lại được.
Chị Lý vừa cúp máy, liền nhìn qua:
“Ăn vụng cơm á? Không thể nào, đều là đồng nghiệp, đến mức đó sao?”
Đúng lúc này, chị Trương từ phòng nước quay lại, nghe thấy bèn tiếp lời:
“Đúng rồi, Tiểu Lâm có phải cậu nghĩ nhiều quá không? Biết đâu sáng mẹ cậu cho ít thôi, hoặc lúc ăn cậu không để ý.”
Nói vậy nhưng ánh mắt chị ta lại vô thức liếc về phía ngăn kéo của tôi, đầy vẻ gượng gạo.
Tôi không đáp lại.
Cái gai trong lòng, dường như càng cắm sâu hơn.
Mấy ngày tiếp theo, tôi cố tình để hộp cơm bên ngoài, còn bản thân thì giả vờ ra phòng nước, thật ra đứng ở chỗ rẽ hành lang, lén quan sát về phía bàn.
Ba lần thử, đều chẳng bắt gặp.
Hoặc là tôi vừa đi thì chị ta chưa động, hoặc là khi chị ta động thì tôi lại bỏ lỡ.
Chu Minh nói:
“Hay cậu lắp cái camera đi? Loại nhỏ để trên bàn ấy, chẳng ai để ý đâu.”
Tôi còn do dự.
Dù sao cũng là đồng nghiệp, lắp camera thì có vẻ hơi căng.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng mẹ tôi dậy sớm tất bật nấu cơm, rồi nhớ đến từng món ăn bị người ta lén lấy mất, trong lòng lại nghẹn ứ.
Tối hôm đó về nhà, tôi kể hết cho mẹ nghe.
Mẹ thở dài:
“Có khi người ta chỉ là tham ăn nhất thời, con đừng để bụng. Nếu thấy phiền thì lần sau mang ít lại, ăn không đủ thì xuống căng tin gọi thêm.”
Tôi không trả lời.
Vấn đề không phải ở chỗ ít hay nhiều.
Mà là cái cảm giác bị người ta lén lấy mất đồ ăn, thật sự khó chịu vô cùng.
Hôm sau, tôi đặt mua trên mạng một chiếc camera để bàn.
Rất nhỏ, màu đen, dán ngay sau màn hình máy tính, hướng thẳng vào chỗ ngồi của tôi.
Khi tôi lắp xong, Chu Minh tình cờ thấy, chỉ khẽ nháy mắt với tôi, không nói gì.
3
Camera lắp hai ngày liền, không có động tĩnh gì.
Chị Trương dường như không còn động vào cơm của tôi.
Tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi, có khi nào mình quá nhạy cảm, mấy lần trước chỉ là trùng hợp.
Ngày thứ ba, buổi trưa tôi mang theo bò hầm cà chua.
Mẹ tôi đã hầm cả buổi sáng, thịt bò mềm nhừ, nước sốt chan cơm có thể ăn liền hai bát lớn.
Trưa đó, tôi cố ý nói mình đi pha cà phê, trước khi rời bàn còn liếc camera, chắc chắn nó đang quay.
Tôi cố tình lề mề trong phòng nước năm phút rồi mới quay lại.
Vừa đến gần chỗ ngồi, tôi thấy ngay chị Trương đứng trước bàn mình, một tay bưng hộp cơm của tôi, một tay cầm thìa của chị ta, đang múc thịt bò sang hộp cơm riêng.
Động tác rất nhanh, hết thìa này đến thìa khác, chuyên chọn miếng thịt to, nước sốt còn văng cả lên mu bàn tay.
Bên cạnh, chị Lý nhìn thấy, cười nói:
“Chị Trương, chị đang…”
Chị Trương chẳng ngẩng đầu, vừa múc vừa đáp:
“Tiểu Lâm thật thà lắm, mang cơm nhiều thế làm sao ăn hết? Bỏ đi thì phí, để tôi ‘giúp’ ăn bớt một chút.”
Chị Lý “ờ” một tiếng, rồi lại cúi xuống nghịch điện thoại.
Chị Trương múc gần nửa hộp, đậy nắp lại, đặt về chỗ cũ trên bàn tôi, lau qua tay rồi xách hộp cơm mình quay về, làm như chưa từng có gì xảy ra.