Chương 12 - Hôn Nhân Trong Kịch Bản
Biểu ca đứng dậy, cười nhã nhặn: “Ta nói là ta yêu muội từ nhỏ, dốc tâm dốc sức tặng quà lấy lòng muội, muội không coi ra gì, đúng không?”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Không phải vì ta thường xuyên nói chuyện với ngươi – cái tảng băng lạnh đó – nên mới xứng đáng được thưởng à?!
Nếu ngươi đến một món quà cũng không tặng, ta dựa vào cái gì mà mặt dày chạy theo nịnh hót ngươi?”
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ: “Muội không phải vì thích ta nên mới thân thiết với ta sao?”
Ta phì một tiếng: “Ta có ba ca ca cơ mà, cần gì phải nịnh ngươi?
Chẳng qua vì mấy món đồ ngươi tặng thú vị mới chơi cùng thôi!”
80
Hắn nhìn ta chằm chằm, hồi lâu không nói.
Vì chưa có câu trả lời rõ ràng về chuyện hòa ly, nên ta cũng mặc kệ để hắn nhìn.
Ta vuốt vuốt tóc, biết mình xinh đẹp tuyệt trần, mê hoặc người khác cũng là lẽ thường.
Có điều biểu ca này đúng là không có lời nào thật lòng.
Trước đây chắc chắn là cố tình dây dưa với Diệp Thanh Thanh, giờ đạt được mục đích rồi thì đá ả không thương tiếc.
Diệp Thanh Thanh còn bày đặt nói gì mà “mọi người sinh ra bình đẳng”, buồn cười chết đi được.
Dựa vào đâu mà phải bình đẳng?
Ta là tiểu thư thế gia, là Vương phi, người người phải quỳ lạy trước ta.
Biểu ca chỉ có thể trọng huyết thống hơn ta.
Nếu hắn thật sự tin “bình đẳng”, thì hắn nên tuyên bố không đăng cơ, không làm đế vương, để thiên hạ đại đồng, ai cũng như ai mới đúng.
Cho nên, Diệp Thanh Thanh, một nữ nhân dị giới, không thân không thế, chỉ là một tiện dân.
Biểu ca – một kẻ cực kỳ thực dụng – sao có thể thật lòng với nàng ta được.
Nhưng hắn lại giỏi đóng kịch, vì quyền thế mà giả bộ làm người hiểu lý tưởng.
Rõ ràng, hắn khao khát ngôi vua vô cùng.
81
“Biểu muội.”
Hắn đột nhiên giơ tay sờ mặt ta, trước khi ta kịp hất ra, hắn đã nắm chặt cổ tay ta, ép ta vào lòng hắn, ghé vào đỉnh đầu ta nói: “Muội cũng nên trưởng thành rồi.”
Ta còn chưa kịp hiểu gì, đã nghe hắn nói ra ngoài: “Người đâu, Vương phi điên rồi, bắt lại, nhốt vào!”
Ta tức đến phát điên: “Tiêu Dật! Ngươi dám?! Ta nói cho ngươi biết! Mẫu thân ta, phụ thân ta, các ca ca ta nếu biết chuyện, chắc chắn sẽ không để yên!”
Hắn buông ta ra, bật cười.
Càng cười càng vui, cuối cùng cười phá lên: “Biểu muội, những chuyện muội làm, muội không tự biết sao?”
Hắn tâm trạng cực kỳ tốt: “Muội dọn sạch đồ trong vương phủ, lại mua phủ đệ ở ngoài, chuẩn bị dọn ra sống riêng.
Ồ đúng rồi, còn định nuôi trai bao đúng không?”
“Phụ thân muội sống giản dị suốt đời, đại ca muội vì quân lương mà phải vay mượn khắp kinh thành.
Muội đoán xem nếu họ biết muội tiêu tốn hai mươi vạn lượng bạc để đóng thuyền, rồi định tiêu xài xa xỉ du ngoạn từ bắc chí nam, họ sẽ phản ứng thế nào?”
82
Phụ thân ta đúng là sống tiết kiệm thật.
Ta chẳng hiểu nổi ông ấy có tiền mà không biết hưởng thụ.
“Ngươi nói xem, nếu họ biết tất cả những việc ta làm đều để chuẩn bị hòa ly, họ sẽ làm gì?”
“Ngươi tưởng chuyện chúng ta thành thân là trò chơi con nít sao? Giống như ngươi ra ngoài ăn rồi không trả tiền à?”
“Mẫu phi ta, cha mẹ ngươi, ai cũng trông cậy vào ngươi làm hoàng hậu, sinh ra đích trưởng tử. Ngươi tưởng mình có quyền lựa chọn à?”
Ta giận đến nghiến răng: “Thì ta định rời kinh thành rồi mới nói với họ mà!”
Hắn nhìn ta, ánh mắt còn mang theo vẻ thương hại: “Biểu muội à, cả đời muội thuận buồm xuôi gió, rất ít khi có chuyện trái ý muội.
Cho nên muội mãi không chịu lớn.
Lần này, để biểu ca giúp muội trưởng thành một phen.”
Nói xong, hắn phất tay.
Đám nha hoàn của hắn lập tức tiến lên, cưỡng chế kéo ta đi.
Ta hoàn toàn không động đậy được.
83
Tên súc sinh Tiêu Dật đó thật sự nhốt ta lại rồi!
Còn phái cả đám thị vệ trông coi nghiêm ngặt, sợ ta bỏ trốn.
Hắn quá đề cao ta rồi.
Ta đời nào thèm bỏ trốn?
Tiền ta còn chưa tiêu hết kia kìa!
Ta ít nhất cũng phải gom bạc của mình về tiêu xài cho sạch mới được.
Nhưng bạc nhiều quá, không thể chuyển đi hết trong một sớm một chiều.
Mà cái đồ cẩu hoàng đế này, đêm nào cũng mò đến.
Ta mắng chửi kiểu gì hắn cũng giả điếc.
Ta ra tay, hắn liền trói ta lại.
Còn cứ thích ngủ cùng giường với ta!
Tuy hắn không làm gì thật, nhưng vẫn khiến ta khó chịu cực kỳ.
84
Đêm nào hắn cũng nhắc đi nhắc lại mấy câu:
“Ta với Diệp Thanh Thanh chưa từng làm gì cả, ta trong sạch.”
“Ta chỉ lợi dụng trí tuệ của nàng ta thôi.”
“Biểu muội, cả đời này ta chỉ có hai việc quan trọng: một là làm hoàng đế tốt, hai là cưới muội làm vợ.”
“Giờ ta đều đã làm được, bước tiếp theo là sống tốt với nhau.
Muội có thể tha thứ cho ta chuyện vì ngai vàng mà từng ủy khuất muội không?”
“Ta không phải người chồng hoàn hảo, ta cũng có lúc ích kỷ nhỏ nhen.”
Ta chỉ đáp: “Phì, bớt diễn đi! Ngươi tưởng ta là thiếu nữ ngu ngơ dễ lừa chắc?”
Hắn cười khẽ, cười đến mức tự mãn.
85
Ta thèm ăn lẩu, thèm gà rán, muốn ra tiệm trang sức xem có gì mới không.
Buổi tối, Tiêu Dật đến, nói: “Hạ nhân bảo hôm nay muội lại la lối đòi ra ngoài à?”