Chương 11 - Hôn Nhân Trong Kịch Bản
Nàng ta tự đoán: “Có phải vì nhà họ Thôi thế lực lớn, vì cục diện triều chính, nên chàng mới không dám thừa nhận? Thật ra thiếp có thể đợi—”
“Ngươi gặp Vương phi rồi chứ?” Biểu ca đột nhiên cắt lời nàng ta.
74
Ta áp sát tai vào cửa.
Giọng Diệp Thanh Thanh đáp: “Tự nhiên là đã gặp.”
Nghe còn mang theo chút bối rối.
Biểu ca thở dài: “Vương phi đanh đá ngang ngược, mắt cao hơn đầu, chắc ngươi cũng biết rồi.”
“Nhưng, nàng ấy quá rực rỡ.
Dù có mắng ta, ta cũng thấy nàng ấy vừa đáng yêu vừa ngây ngốc.
Lại càng yêu nàng nhiều hơn, lại càng thấy khổ sở, vì rõ ràng trong lòng nàng ấy chẳng có ta.”
“Ta và Vương phi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
Nàng là viên ngọc quý được tất cả mọi người nâng niu.
Trong số đó, đương nhiên có ta.
Vải vóc đẹp, trang sức quý, đồ chơi hay ho, ngựa quý, món ngon, ta đều mang đến cho nàng.
Đối tốt với nàng đã trở thành bản năng, ta rất khó thay đổi.”
Ta nhíu mày.
Có sao?
Nhưng đúng là biểu ca từng hay tặng đồ cho ta.
Nhưng ta với hắn là họ hàng, là biểu huynh muội, hắn tặng thì cũng là chuyện nên làm thôi.
75
“Nếu trước đây lời nói hành động của ta khiến ngươi hiểu lầm, ta xin lỗi.
Nhưng ta và ngươi vẫn trong sạch, ta chưa từng có tình cảm nam nữ với ngươi, ta chỉ xem ngươi là tri kỷ.”
“Bây giờ ngươi muốn tự do, muốn chu du thiên hạ, ta dĩ nhiên ủng hộ.”
Giọng Diệp Thanh Thanh vang lên: “Không… không thể nào!”
“Lẽ nào những ánh mắt dịu dàng, tất cả đều là thiếp tưởng tượng sao?”
Biểu ca đáp: “Ta thực sự không dám vượt lễ.
Đúng như ngươi nói, thế giới của ngươi là một vợ một chồng, ngươi không chịu làm thiếp.
Ta đã có vợ, mà còn là biểu muội ta yêu từ nhỏ, sao có thể động lòng với ngươi?”
Diệp Thanh Thanh vừa khóc vừa chạy ra, vừa vặn đụng ta đang nghe trộm.
Ta lập tức đứng thẳng, khinh khỉnh liếc nàng ta một cái, rồi định bước vào trong.
76
Kết quả là Diệp Thanh Thanh to gan không biết sợ, đột nhiên mở miệng:
“Ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao?
Ngươi vừa chán ngắt vừa hống hách, không coi hạ nhân ra gì.
Hắn sớm muộn cũng chán ngươi thôi.”
Ta không rảnh nhẫn nhịn, bước tới hai bước, túm lấy vai nàng ta, vung tay tát một cái thật mạnh, tát nàng ngã luôn xuống đất.
Nàng ta ôm má, sợ hãi nhìn ta.
Ta nhếch môi cười lạnh: “Ở đâu ra cái thứ tiện nhân như ngươi, còn dám mở miệng nói chuyện với bản Vương phi?
Thật tưởng mình là người à?
Cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi.”
Ta liếc nàng một cái đầy khinh bỉ, rồi ung dung bước vào trong.
77
Biểu ca đang phê duyệt tấu chương.
Hắn chắc chắn đã nghe thấy tiếng động bên ngoài rồi.
Thế mà vẫn giả vờ trầm tĩnh như núi.
Giả tạo hết mức.
Hắn không ngẩng đầu: “Ngươi đến làm gì?”
“Ta tới để bàn chuyện hòa ly với ngươi.”
Hắn ngẩng lên nhìn ta, đầy hứng thú: “Ồ, muội vẫn còn ôm tâm tư này à? Nói thử nghe xem.”
Ta hừ một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh: “Đừng tưởng ta không nhìn thấu tâm địa bẩn thỉu của ngươi.
Ngươi chẳng phải thấy Diệp Thanh Thanh giờ chẳng còn giá trị lợi dụng nữa nên không thèm diễn kịch nữa sao?”
“Lại thấy ngươi đã sắp đăng cơ, ta càng có ích, nên mới mắt nhắm mắt mở cho ả rời đi đúng không? Đừng hòng dụ ta tin mấy lời yêu từ nhỏ các kiểu.
Ngươi chỉ có mỗi ngai vàng trong mắt, mọi việc đều là tính toán lợi ích.”
“Ta cũng chẳng muốn dài dòng với ngươi.
Bây giờ ngươi đã sắp làm hoàng đế, Thôi gia dù thế nào cũng sẽ ủng hộ ngươi.
Phụ thân, các ca ca của ta cũng vậy, không cần phải tiếp tục ràng buộc với ta nữa.”
“Hai năm nay, ta đã hoàn thành xong sứ mệnh liên hôn, làm tròn phận sự người vợ.
Từ giờ, ta muốn sống vì bản thân, chứ không phải làm con rối bị các người giật dây.”
78
Biểu ca cười tủm tỉm nhìn ta: “Ồ, nói vậy là ủy khuất cho biểu muội thật đấy.
Ăn của vương phủ như hổ đói, lấy đủ thứ, lại còn không chịu động phòng.
Mỗi lần trưởng bối hỏi han quan hệ vợ chồng thế nào, muội lại méc ta một trận.
Đúng là ủy khuất muội rồi.”
Ta thản nhiên: “Dĩ nhiên.”
Hắn lại hỏi: “Muội định hòa ly thế nào?”
Ta không chút do dự: “Tất nhiên là ngươi phải bồi thường ta thật nhiều tiền bạc và quyền lợi.
Hai triệu lượng bạc trắng, mười vạn lượng vàng ròng, phong cho ta Cô Tô làm lãnh địa, ban thêm một phủ đệ.
Như vậy mới không làm mất mặt thân phận hoàng đế của ngươi.”
79
Ta lại nói: “À đúng rồi, trước kia ngươi chẳng phải phái thị vệ theo ta sao?
Đám đó ngươi cũng không được thu hồi, cứ để họ tiếp tục bảo vệ ta.”
Trong số đám thị vệ hắn phái, có không ít gương mặt đẹp trai.
Lúc đó ta sẽ giữ lại vài tên để… dùng dần.
Còn lại, chia cho mấy nha hoàn thân tín bên cạnh cũng được.