Chương 10 - Hôn Nhân Trong Kịch Bản
68
Sáng hôm sau tỉnh dậy, biểu ca đã không thấy đâu.
Tay chân ta cũng được cởi ra rồi.
Ta mắng một câu: “Đồ thần kinh!”
Rồi lại tiếp tục vào cung bận việc.
Ta đợi hắn tới bàn chuyện hòa ly với ta.
Nhưng cứ nghĩ đến việc hắn dám ngủ trên giường ta, ta lại thấy ghê tởm.
Giờ thì không chỉ Quý phi tận tình nhắc nhở ta phải giữ sủng, sinh con,
Ngay cả cha mẹ ta cũng bảo ta đừng cãi nhau với biểu ca, phải hiền lành, đức hạnh, không được ghen, càng không được nổi loạn.
Bảo rằng vinh quang của họ Thôi giờ đặt hết vào tay ta.
Ta nghe mà phát chán.
Cha nó chứ, Tiêu Dật hắn là cái thá gì!
Hắn làm hoàng đế thì sao chứ!
Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục.
Càng không đời nào đi tranh sủng với đàn bà khác.
Trên đời này chẳng có gã đàn ông nào xứng với ta cả.
Lũ đàn bà kia cũng đừng mơ so được với ta.
Ta khinh!
Nhưng ngoài mặt ta vẫn vâng dạ, giả bộ khiêm nhường lễ độ.
Tuyệt đối không được cãi lời trưởng bối, vì họ vĩnh viễn không muốn nghe sự thật.
69
Thế nhưng mấy ngày liên tiếp, biểu ca hoàn toàn biến mất.
Không tới nói chuyện hòa ly gì cả.
Ta bắt đầu sốt ruột.
Nghe Đông Tuyết nói, nhà Kim Cương còn đang xem mắt chọn vợ cho hắn ta!
Không được!
Kim Cương là nam sủng ta vừa ý cơ mà!
Ta đã đặt đóng một con thuyền xa hoa trị giá hai mươi vạn lượng bạc, chuẩn bị rời kinh thành, xuôi theo Đại Vận Hà đến Giang Nam.
Tất nhiên, người lên được thuyền đều là công tử tiểu thư thế gia kinh thành.
Chúng ta đã lên kế hoạch, sống phóng túng tiêu dao, ăn chơi hưởng lạc dọc khắp đại giang nam bắc!
Kết hôn có gì hay ho?
Chúng ta phải sống rực rỡ giữa hồng trần!
Đi chết đi cái trò tranh sủng, sinh con, hiền thục, dịu dàng hiểu chuyện!
Ta cần những nam tử như Kim Cương, đẹp trai, si tình, dốc lòng lấy lòng ta!
70
Biểu ca sắp đăng cơ rồi.
Cũng có nghĩa là sắp sắc phong hoàng hậu.
Còn con thuyền của ta, hẹn tháng sau sẽ xuất phát.
Thế nên ta phải hòa ly càng sớm càng tốt.
Tốt nhất là đợi đến khi trưởng bối biết chuyện, ta đã lên thuyền, thuận gió mà rời xa rồi.
Ta lại chờ hai ngày, mà biểu ca vẫn chưa tới.
Ta đập bàn một cái thật mạnh, cái thoại bản chết tiệt này, vậy mà không đáng tin chút nào!
Ta không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ: chẳng lẽ kịch bản đã lệch khỏi cốt truyện ban đầu rồi?
Biểu ca dù có yêu tiện dân đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không cưới ả làm chính thê!
Ta đúng là bị u mê, lại đi tin lời thoại bản.
Hắn mà cưới tiện dân làm vợ, chắc chắn sẽ bị các công tử thế gia cười nhạo.
Hắn sao có thể chịu bị cười nhạo được?
Huống hồ có ta làm chính thất, hắn mới nở mày nở mặt!
Ta vừa đẹp vừa có xuất thân quyền quý!
Hắn nỡ lòng nào hòa ly với ta?
Chắc chắn là muốn vô sỉ hưởng hạnh phúc của cả hai bên.
Nghĩ tới đây, ta lập tức đến ngự thư phòng.
71
Tiểu thái giám chặn ta lại: “Vương phi, Vương phi, Vương gia dặn rồi, không ai được vào làm phiền. Người chờ một chút được không ạ?”
Ta liếc hắn một cái như dao.
Hắn lập tức co rúm lại chui vào góc, nhưng vẫn kêu: “Vương phi, Vương phi, Vương gia không cho vào, ôi chao! Vươ—…”
Tiếng hắn bị cánh cửa ta đóng sầm chặn lại ngoài kia.
Ta vào phòng ngoài, lập tức nghe thấy bên trong có tiếng người.
Ta nín thở rón rén lại gần nghe trộm.
Quả nhiên là giọng Diệp Thanh Thanh: “Thiếp đã trở về.”
Giọng biểu ca: “Nàng không nên quay lại.”
Diệp Thanh Thanh nói: “Thiếp muốn hỏi rõ, mấy năm qua chàng từng yêu thiếp chưa?”
Ta khinh thường bĩu môi!
Còn nói không muốn làm thiếp, chẳng phải đang đợi ta chết hay đợi ta hòa ly sao?
72
Giọng biểu ca ngỡ ngàng: “Chúng ta luôn là tri kỷ, sao nàng lại hỏi vậy?”
Giọng Diệp Thanh Thanh như vỡ vụn: “Chàng… chàng rõ ràng nhìn thiếp với ánh mắt đầy tình cảm mà…
Chúng ta bên nhau lâu như vậy, tâm đầu ý hợp, chàng biết lắng nghe thiếp, tôn trọng thiếp.
Những điều thiếp nói về nam nữ bình đẳng, không quỳ lạy, chàng đều đồng tình, còn ủng hộ lý tưởng của thiếp nữa…
Chẳng phải vì thiếp không chịu làm thiếp, mà chàng đã thành thân, nên chúng ta mới không nói rõ ra sao?”
“Bao nhiêu ngày đêm cùng nhau nghiên cứu khoai lang, đợi khoai tây nảy mầm, lăn lộn bụi đất thử nghiệm đại bác… ăn ý biết bao, thấu hiểu nhau đến thế… sao chàng lại…”
Giọng nàng ta nghẹn ngào, đầy uất ức không thể tin.
73
“Chàng từng nói muốn làm hoàng đế, từng nói đến hoài bão của mình, từng nói muốn để thiên hạ không ai đói khổ, muốn cho dân biên cương được yên ổn, muốn lập nên một thái bình thịnh thế!
Chàng bảo thiếp giúp chàng.
Chẳng lẽ không phải vì yêu thiếp nên chàng mới tâm sự những lý tưởng ấy với thiếp sao?
Tại sao bây giờ lại không chịu thừa nhận nữa?”