Chương 13 - Hôn Nhân Trong Kịch Bản
“Muốn ra cũng dễ thôi.
Cho ta hôn một cái, ngày mai cho ăn lẩu.”
Ta vừa tưởng tượng đến mùi lẩu nồng nàn đậm đà, hơi nước bốc lên nghi ngút, nước bọt ta đã sắp rớt ra.
Hắn nói tiếp: “Chỉ hôn một cái thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
Ta trông cũng không đến nỗi, còn đẹp trai hơn mấy tiểu quan muội ngắm trong Nam Phong quán chứ?”
Ta trợn mắt: “Ngươi theo dõi ta?!”
“Chỉ bảo người báo lại hành tung của muội thôi.”
Ta im lặng.
Hắn tiếp tục: “Vậy thì mai muội nhìn ta ăn vậy.”
Ta lập tức nhắm mắt đi ngủ.
Tên chó này, ngày hôm sau thật sự ngồi trước mặt ta nấu lẩu ăn, còn không cho ta ăn!
Ta chỉ có thể gặm màn thầu.
Đây chính là kết cục của việc lấy chồng.
Tối đến, hắn lại nói: “Muội có muốn ăn gà rán không? Hôn một cái, mai có gà rán.”
Ta muốn giữ khí phách, dù sao ta cũng là thiên kim tiểu thư, không thể vì miếng ăn mà bán rẻ tôn nghiêm!
Nhưng nghĩ đến cảnh ngày mai hắn bưng gà rán tới ăn trước mặt ta…
Ta thấy cuộc đời vô vọng.
Bụng và miệng ta cùng nhau phản loạn.
Ta nhắm mắt: “Được, chỉ một cái thôi!”
Cái “một cái” của hắn, hôn trọn một khắc đồng hồ!
86
Tiêu Dật bắt đầu mê hoặc ta.
Lúc đầu là lấy đồ ăn ra dụ.
Bắt đầu bằng hôn một cái, rồi hai cái.
Sau đó là chạm một cái, chạm hai cái.
Bảo ta cho hắn nhìn một chút, rồi hai chút.
Rồi đến lượt hắn bắt ta nhìn hắn!
Nhiều lúc hắn như phát rồ, ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trút đồ ra trước mặt!
Ta chỉ muốn móc mắt mình ra ném vô mặt hắn cho rồi!
87
Sau đó hắn lại đem xuân cung đồ ra dụ ta, ép ta ngồi xem cùng.
Ta nhắm mắt không nhìn, hắn liền đọc từng câu từng chữ bên tai!
m thanh, động tác gì hắn cũng đọc ra hết!
Ta đành phải mở mắt xem.
Xem xong, hắn hỏi ta có muốn thử không.
Hắn nói:
“Ta cũng không tệ, đúng không?
Huống chi, muội nghĩ xem, giờ còn ai tin muội là xử nữ nữa?
Mọi người đều nghĩ chúng ta là vợ chồng thật rồi, thật hay giả có khác gì?”
“Đến đây, thử chút đi.
Muội không tò mò à, biểu muội?
Muội không sợ đấy chứ?
Còn nhớ muội trước mặt đám bạn thân tỏ ra cái gì cũng hiểu như lắm, vậy mà các chị dâu đùa một câu, muội cũng nghe không hiểu.
Muội còn ra thể thống gì nữa?
88
Dù biết hắn chẳng có ý tốt lành gì.
Nhưng ta quả thật có chút tò mò.
Sau một hồi giằng co, do dự, hắn nói:
“Vậy đi, ta dùng miệng trước.”
“Nếu muội thấy thoải mái, chúng ta sẽ tiến thêm một bước.”
“Ngày mai ta thả muội ra, muội muốn đi đâu cũng được.”
“Thật không?”
Hắn gật đầu.
Cuối cùng ta vẫn không cưỡng lại cám dỗ, thử một lần…
Rồi thử lần nữa…
Lại thử thêm một lần nữa…
________________________________________
89
Sau khi “động phòng” với Tiêu Dật, tình cảm giữa ta và hắn tốt lên nhiều.
Chủ yếu là vì hắn biết chiều chuộng!
Lại còn giỏi dỗ ta.
Mà ta vốn mềm lòng, hắn lại suốt ngày van nài ta đừng đòi hòa ly nữa, bảo rằng nếu ly hôn, hắn sẽ mất mặt trước bá quan văn võ.
Hắn còn hứa: “Quốc khố để nàng tiêu xài thoải mái.”
Ta cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ tưởng quốc khố giống như kho bạc của Vương phủ, có chìa khóa là mở cửa tiêu tiền thôi.
Kết quả, đến hoàng đế cũng chẳng dễ mà đụng vào được, huống hồ ta chỉ là một hoàng hậu…
________________________________________
90
Dù sao thì ta vẫn cùng đám tiểu thư quý nữ lên thuyền du ngoạn Giang Nam như đã định.
Chơi cực kỳ vui!
Tiêu Dật thường xuyên gửi thư cho ta, năn nỉ ta kể vài chuyện thú vị, vì hắn bị kẹt trong hoàng cung, chán muốn chết.
Ta thấy hắn cũng đáng thương, rảnh rỗi thì trả lời đại vài bức.
Không còn Diệp Thanh Thanh, ta cũng không còn thấy hắn đáng ghét như trước nữa.
Hắn còn nói vì ngai vàng mà hy sinh rất nhiều, chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ…
Người mà tự biết xấu hổ thì cũng đáng cảm thông.
Nghĩ lại, ta vì gả cho hắn cũng từng chuẩn bị đầy đủ điều kiện hòa ly, chẳng phải cũng là vì lợi ích thôi sao?