Chương 3 - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ "ĐI XA" CHƯA?

[3/4]

જ⁀➴

Tất Phương lau mồ hôi trên trán nói: "Là do ranh ma quỷ quái mới dọn đến từ trong núi, nó có ba đầu sáu tay, trông rất khủng bố lại còn có sức lớn như bò vậy...".

Ta mài dao soàn soạt, nhưng còn chưa kịp động thủ thì đã cờ im trống lặng (*) rồi.

(*): 偃旗息鼓 [yển kì tức cổ]: hành quân lặng lẽ; chấm dứt chiến tranh/ngừng phê bình; ngừng công kích.

Làm sao ta có thể sống sót sau một cuộc chiến gay gắt như vậy được đây, ta cũng biết lắng nghe lắm đấy, liền đổi giọng: "Bạo lực không thể giải quyết dứt điểm được vấn đề đâu, tốt hơn hết ta nên cho ngươi thêm chút thuốc bổ vậy, điều quan trọng là ngươi phải sớm khỏe lại đã".

Sau khi trở về nhà, ta đưa tất cả thuốc bổ mà mẹ ta đã chuẩn bị gửi cho Long thái tử trong vài ngày tới đem cho Tất Phương hết.

Ta còn không quên viết thư nhắc nhở Long thái tử, gần đây trên núi không yên ổn lắm để hắn đừng tùy tiện đi ra ngoài.

Ngay cả Tất Phương cũng có thể bị đánh thành ra như vậy luôn mà, ngộ nhỡ hắn gặp phải quái vật kia, vậy thì bao nhiêu năm vất vả của ta coi như là uổng phí hết rồi.

Lại qua mấy ngày sau, ta lại nghe tin nhà Tất Phương bị cướp, lông hắn còn chưa mọc dài thì đã bị trụi thêm lần nữa.

Khi ta đến gặp hắn, ta đã bị từ chối ở ngoài cửa và thậm chí không được vào cửa nhà hắn.

Tất Phương dứt khoát hét lên: "Ngươi tha cho ta đi, ngươi mà đến thêm vài lần nữa thì ta sẽ không còn mạng nữa đó".

Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?

Ta rất thắc mắc tại sao ta đến thì hắn lại mất mạng cơ chứ, nhưng vì sự an toàn tính mạng của Tất Phương nên ta không đến nữa.

10

Có lẽ gần đây mọi chuyện thực sự không được yên bình, nơi ở của chúng ta có yêu ma quỷ quái thì không nói đi, lại còn có thủy yêu quấy phá ở hồ Động Đình, gây rắc rối khiến dân chúng lầm than.

Long vương liền sai Long thái tử đi bắt yêu.

Khi ta nghe tin từ cha ta, hắn đã lên đường rồi.

Thủy yêu à, đó chính là yêu quái đó.

Vừa đi thì đã biết lành ít dữ nhiều rồi, nhưng với thân hình nhỏ bé của hắn, nếu hắn không bắt được yêu quái lại còn bị thủy yêu gi*t chớt thì phải làm sao đây?

Ta dường như đã nhìn thấy cái chớt vẫy tay với hắn rồi.

Không được, ta đã tính toán lâu như vậy rồi mà, sao có thể để thủy yêu biến nó thành chuyện ngoài ý muốn được đây?

Ta cũng phải đi theo mới được.

Để tránh bị cha mẹ phát hiện, ta đã nhờ ca che đậy giúp, ai ngờ ca lại từ chối mà không hề suy nghĩ gì cả.

Ta lấy chiếc tất thối của ca ra đe dọa: “Nếu ca không giúp muội thì muội sẽ nói với tiểu Thố là ca bị thối chân nha”.

"Bất Yểu, cái con bé chớt tiệt này, muội có biết ta là ca ca ruột của muội hay không hả, sau này nếu muội không có chị dâu, ca ca của muội sẽ trở thành một người độc thân, ta cũng sẽ không thể ở lại gia đình này một khắc nào nữa".

Ca giận dữ mắng ta nửa canh giờ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giúp ta giấu cha mẹ.

Ta vội vã đến hồ Động Đình trước Long thái tử, chuẩn bị giải quyết thủy yêu trước khi hắn đến.

Nhưng ta đợi ở bên hồ ba ngày vẫn không thấy cái gọi là thủy yêu đâu cả.

Khi ta đang chuẩn bị đại náo đến đáy hồ thì có một người đột nhiên ngồi trên một tảng đá bên hồ, vừa ca hát vừa nhàn nhã ngắm trăng, thỉnh thoảng lại còn rơi vài giọt nước mắt.

Mặt hồ vốn yên tĩnh bắt đầu cuộn trào theo tiếng hát của hắn, mà nước mắt của hắn cũng biến thành những viên ngọc trai, từng hạt một rơi xuống đất.

Đây chắc hẳn là thủy yêu rồi, ta xắn tay áo lên sẵn sàng cho một trận chiến lớn.

Nhưng ta còn chưa kịp đến gần đã phát hiện chân tay mình dường như đã mất kiểm soát, cứ thế bay thẳng về phía hồ.

May mắn thay, có người phía sau đã kịp thời kéo ta lại.

“Đừng nghe hắn hát, cô sẽ bị mê hoặc”. Long thái tử mỉm cười nhìn ta, hắn có vẻ không bất ngờ chút nào khi thấy ta đang ở đây nhỉ.

Ta không ngờ hắn đến nhanh như vậy, đợi lát nữa lúc gi*t con yêu quái này ta phải ra tay nhanh một chút mới được.

"Thật là trùng hợp ha, ta nghe nói nơi này có thủy yêu cho nên mới cố ý đến đây để trừ hại cho dân đó". Ta ở đây để giải thích mà không cần tiền, như thể ta thật lòng quan tâm đến thường dân vậy.

Hắn thậm chí còn không thèm tỏ ra khách sáo chút nào cả, trực tiếp buông ta ra: "Mời cứ tự nhiên, chúc cô trừ yêu thành công".

? ? ?

Mặc dù ta cảm thấy có hơi không vui lắm nhưng đó đúng là điều ta mong muốn nên ta rút dao bầu ra và hướng về phía con thủy yêu kia.

Thủy yêu liền nhảy lên, dưới ánh trăng chiếu rọi ta mới nhìn rõ nó thực sự có một chiếc đuôi cá màu vàng, sáng rực rỡ và xinh đẹp vô cùng.

Một chiếc xương cá sắc nhọn xuất hiện trên tay con thủy yêu, như là muốn ta đánh trả.

Ta vừa mới chuẩn bị chiến đấu thì con thủy yêu đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, thu hồi thế tiến công và chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng trước khi nó kịp trốn đi, nó đã cứng đơ rơi từ trên không xuống và rơi xuống vùng nước nông.

Khi ta chạy tới nhìn thì đã thấy nó phun bong bóng trong nước rồi, nếu không phải nó thuộc thủy tộc thì có lẽ bây giờ nó đã chớt đuối rồi.

Ta có chút vênh váo: "Ta lợi hại như vậy sao? Dọa cho nó sợ đến như vậy luôn rồi kìa".

Long thái tử cười nhẹ một tiếng, cũng tiếp lời ta: "Là rất lợi hại đấy".

Ta dường như còn nghe được một câu: "Da mặt gì mà dày quá chừng luôn".

Khi ta nhìn lại hắn, ta thấy khuôn mặt hắn rất bình tĩnh, ta tin chắc rằng là mình đang bị ảo giác mà thôi, ngoại trừ ta ra thì còn có ai có bản lĩnh trừ yêu nữa đâu chớ.

11

Ngay khi ta đang vênh váo, con thủy yêu đột nhiên phun ra một bong bóng khổng lồ đầy màu sắc và bao bọc ta trong đó.

Con yêu quái này quả thực là không có hiểu biết gì cả, là một con giao long biến dị bẩm sinh, ta sợ những chiêu trò nhỏ nhặt của nó chắc.

Ta nhặt con dao lớn lên và bổ vào những bong bóng đang cản trở ta.

Nhưng một dao đã đ.âm vào, nó lại không nhúc nhích tí nào, hai dao, ba dao, bốn dao...

Hừm, có chút mất mặt rồi.

Bong bóng này giống như một bình thủy tinh chân không cứng rắn, theo hơi thở của ta không khí dần trở nên loãng hơn.

Ta cảm thấy mình thở ngày càng khó khăn, việc thiếu oxy khiến toàn thân ta đau nhức, thậm chí phổi ta như muốn nổ tung.

Ta đã cố gắng tìm Long thái tử để hắn cứu ta, nhưng lúc này ta choáng váng hoa mắt đến mức không thể thấy được hắn đang ở đâu nữa.

Ta đau khổ cực kỳ, nghĩ rằng mình cả đời thông minh, chẳng lẽ bây giờ mình lại chớt một cách nhục nhã như vậy sao?

Ta còn chưa đánh bại được long tộc, chưa đọc cuốn sách đã trộm của mẹ, còn chưa tiêu hủy bằng chứng vu oan cho ca ta cắt hư chòm râu của cha ta nữa mà…

Nếu cha mẹ biết ta bị thủy yêu dùng một cái bong bóng bao phủ đến chớt, liệu họ có xấu hổ và hối hận khi sinh ra đứa con gái như ta không?

"Huhu... ta chưa muốn chớt đâu mà".

"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi ch*t đâu".

Long thái tử đột nhiên xuất hiện sau lưng ta, đỡ ta dậy, mắt hắn đỏ ngầu, đầu tóc rối loạn, quần áo rách rưới, cánh tay vẫn còn chảy m.áu.

Có lẽ là do thiếu oxy quá lâu, tim ta như bị ngạt thở và đập liên hồi trong lồng ngực.

Chẳng biết qua bao lâu, bong bóng đã vỡ, thủy yêu cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ta nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn, cương quyết mở cho mình một cục diện mới: “Không phải là ta không thoát ra được đâu, là ta muốn đợi ngươi cứu thôi, là ta cho ngươi cơ hội ra tay này đó, bằng không, nếu ngươi trừ yêu thất bại, thì long vương sẽ trách tội ngươi đó”.

Khóe miệng Long thái tử giật giật.

Lúc trở về, ta cố ý đưa hắn đến cửa long cung: "Ngươi đi vào đi, đoạn đường còn lại chắc là không có nguy hiểm gì nữa đâu".

Vẻ mặt Long thái tử hiện lên màu sắc khác thường, lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn đã kéo tay ta nói: "Bất Yểu, ta hiểu cô đang nghĩ gì".

Hả, ta nghĩ cái gì chứ?

Chẳng lẽ kế hoạch ta đợi hắn trở thành long vương rồi uy hiếp hắn khuất phục… hắn đã biết hết rồi hả?

"Ta… ta".

Ta căng thẳng đến mức nói lắp bắp và vô thức muốn bỏ chạy, đây chính là tính kế toàn tộc của người ta mà, không chớt thì sẽ không dừng được.

Hắn siết chặt bàn tay đang định rút ra của ta, nhẹ giọng nói: “Nàng đợi ta một khoảng thời gian nữa có được không?”.

"Được".

Được cái gì chứ?

Bản thân ta cũng không biết nữa, nhưng nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn khiến sự lo lắng trong ta dần vơi đi, nên ta cũng thuận miệng mà đồng ý.

Có điều: "Ngươi biết ta, vậy lần trước ngươi còn tìm ta đòi món quà làm gì".

Long thái tử lộ ra vẻ hoảng sợ, lùi về phía sau một bước: "Mẫu hậu đang chờ ta về nhà ăn cơm rồi, gặp lại sau vậy".

Trong nháy mắt không còn bóng người nào nữa.

?

12

Cha ta phát hiện ra việc ta một mình ra ngoài và phạt ta úp mặt vào tường mà suy nghĩ về lỗi lầm của mình.

Ta nhăn mặt: "Con làm điều này đều là vì toàn tộc của chúng ta mà".

Cha ta đầy nghi ngờ nhìn ta, ta chỉ có thể kiên nhẫn giải thích những nghi ngờ của ông.

"Ruồi bọ không ăn những quả trứng không có lỗ, hiện tại phòng thủ bên trong long tộc rất kiên cố, Long thái tử chính là quả trứng có lỗ hổng đó cha".

“Ồ… không hổ là con gái của ta ha”. Cha ta chợt hiểu ra và đột nhiên đổi chủ đề: “Vậy con là con ruồi á hả?”.

Ta chỉ biết cha ta là người sáng suốt uy phong, trí dũng vô song… có cái rắm á.

Ta vẫn tiếp tục úp mặt vào tường.

Úp mặt mấy ngày, khi ta đi ra, chợt nghe nói phượng vương đã mang theo con gái tiểu Thái Phượng đến long tộc, xem ra là muốn cùng Long thái tử thảo luận hôn sự.

Vì tò mò nên ta đã lẻn vào long tộc.

Ta vốn muốn đến sân của Long thái tử trước, nhưng đã lâu không tới nên đã bị lạc đường.

Trong lúc vô tình, ta bước vào một khu vườn có tiếng chim hót và hoa thơm, ta đang định chuồn êm thì lại nghe thấy tiếng đàn mờ nhạt từ xa truyền đến.

Ta hóa thành một con rắn nhỏ lặng lẽ bò tới, chỉ thấy Long thái tử và một cô gái đang đánh đàn ngắm cảnh trong đình, thật dễ chịu biết bao.

Ta núp dưới mái hiên chuẩn bị nghe lén, không ngờ nàng kia có ánh mắt rất sắc bén, túm lấy cổ ta xách lên.

“Thật là một con rắn nhỏ dễ thương, nó còn có sừng nữa nè”.

Sắc mặt Long thái tử hơi thay đổi, nắm lấy đuôi ta: “Con rắn này chắc chắn là bị lạc rồi, đợi lát nữa ta sẽ đưa nó về”.

Cô gái nọ cũng dùng sức: “Là ta nhìn thấy nó trước”.

"Là từ nhà của ta".

“Vậy cho ta mượn chơi một lúc nhé”.

“Không được mượn”.

Ta bị kéo đến mức đầu óc choáng váng, không ngờ mình chỉ đến đây để tham gia cuộc vui thôi mà, lại bị dùng làm công cụ kéo co, ta không phải sợi dây gai đâu nha.

Ta há miệng cắn vào hai bàn tay trước mặt, cuối cùng cũng cứu được mạng nhỏ của mình.

Ta hóa thành hình người và nằm trên mặt đất thở hổn hển, nguy hiểm thật, suýt nữa ta đã bị đứt thành hai đoạn rồi.

“Hóa ra ngươi là một con rắn nhỏ có chút tu vi sao”. Nàng kia xoa xoa bàn tay bị cắn của mình, ngồi xổm xuống bên cạnh ta: “Rắn nhỏ à, nếu không thì ta làm chủ nhân của ngươi được không?”.

Sắc mặt của Long thái tử cực kỳ xấu xí, hắn quát nàng ta: "Phượng Minh, ngươi cút khỏi đây cho ta".

13

Thì ra người này chính là tiểu Thái Phượng, người mà phượng tộc muốn cùng Long thái tử bàn luận hôn sự.

Không biết vì sao, trong lòng ta đột nhiên có chút chua xót.

Ta bối rối nói: "Không cần, ta không cần chủ nhân đâu".

Phượng Minh chớp mắt nhìn ta, ánh mắt như mang theo một loại ma lực nào đó khiến ta nhìn đến ngây người.

Nàng ta hỏi ta: "Ta có thể làm bạn với ngươi được không?".

Ta như ma đưa lối quỷ dẫn đường mà gật đầu: "Được".

Phượng Minh giơ tay nhéo má ta, cưng chiều nói: “Ngươi ngoan quá”.

Ta ngượng ngùng cúi đầu, nhưng ta còn chưa kịp nói gì thì Long thái tử đã bước tới kéo cánh tay Phượng Minh ra.

"Thu hồi mị thuật của ngươi đi, đừng dùng bừa bãi nó với nàng ấy, nàng ấy là của ta".

Ta bối rối, khi nào ta đã trở thành của hắn rồi, đúng lúc ta định phản bác thì hai người họ bắt đầu đánh nhau.

Trong lúc họ đang gây khó dễ cho nhau, ta nhân cơ hội đó chạy ra ngoài, không những dùng ta làm công cụ kéo co mà còn dùng mị thuật với ta nữa hả, nếu ta không chạy đi thì mạng sống của giao long ta chỉ sợ khó giữ được.

Ngay sau khi trốn thoát khỏi khu vườn ta lại gặp được long hậu.