Chương 2 - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ "ĐI XA" CHƯA?

[2/4]

જ⁀➴

Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt bà: "Nhưng có chuyện gì không ổn chứ, không phải là con nói thích A Dạ sao?".

Ta lắc đầu: “Nhưng cũng không được ạ”.

Tương lai ta sẽ trở thành đối thủ của hắn, làm sao ta có thể gả cho hắn được chứ.

5

Ngày hôm sau ta lại đến tìm Long thái tử, không ngờ hắn lại có ở nhà.

Khi nhìn thấy ta, hắn như muốn nói rồi lại thôi: “Ngươi tìm bản quân có chuyện gì à?”.

“Không có, ta chỉ đến gặp ngươi thôi”.

Ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không rời mắt một giây, cẩn thận quan sát tình trạng thể chất của hắn.

Khi thấy mọi thứ của hắn đều ổn và tạm thời sẽ không chớt được, lúc này ta mới yên lòng.

Ta bước tới nhét chiếc bánh phù dung mà mẹ ta đã chuẩn bị sẵn trong túi cho hắn: “Ngươi ăn nhiều một chút, ngon lắm đó”.

Mẫu thân bảo, ăn nhiều thứ này mới có thể cao lớn khỏe mạnh được.

Hắn cầm chiếc bánh ngọt béo ngậy, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, cuối cùng vẫn là nhét vào túi của mình.

Sắc mặt của hắn có chút kỳ lạ, hắn mở miệng mấy lần mới hỏi: "Ngày hôm qua cô nói chuyện đó là có ý gì?".

“Cái gì?”. Ta không hiểu ý hắn.

Trên gương mặt Long thái tử hiện lên một tia ửng hồng, hắn giả vờ nghiêm túc nói: “Nói là cô thích bản quân sao”.

... Ồ, cái này ấy hả.

Ta không phủ nhận mà thẳng thừng gật đầu: “Là thích á”.

Ngươi là phần quan trọng nhất trong kế hoạch của ta mà, làm sao ta có thể không thích ngươi được đây?

Vừa nghe đến lời này, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, thậm chí còn đặc sắc hơn cả trong truyện rất nhiều.

Ta lo lắng nên vội chạy tới kéo hắn: "Ngươi không sao chứ? Là đang sắp chớt rồi hả?".

Giọng điệu của ta có vài phần muốn khóc.

Hắn nhanh chóng lùi lại vài bước, tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của ta, vẻ mặt chợt xấu xí vài phần: "Bản quân rất ổn".

Vẻ mặt hắn u ám, không thèm trả lời ta một lúc lâu, chỉ có ta là người thao thao bất tuyệt (nói không ngớt), dặn đi dặn lại hắn ngàn vạn lần đừng chớt.

Chờ khi ta mỏi nhừ mà uống cả nước miếng thì hắn mới mở miệng: “Cô đang muốn bản quân khỏe mạnh sao?”.

Ta gật đầu điên cuồng, gần như là lắc đầu ra khỏi cổ.

Hắn lại tiến lên một bước và giơ tay chạm vào đầu ta, ta luôn có cảm giác như hắn đang sờ một con cún con vậy, nhưng ta là một con giao long à nha.

"Muốn ta khỏe mạnh thì đừng tìm ta thường xuyên nữa, cô đến quá thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến việc ta tu luyện, trong tu luyện không thể có sơ suất được, nếu không làm tốt sẽ xảy ra chuyện".

Những gì hắn nói có vẻ rất có lý, nhưng tại sao hắn lại bất cẩn khi ta đến vậy nhỉ, ta vẫn không thể hiểu được.

Nhưng mà: "Nếu ta không đến tìm ngươi, làm sao ta biết ngươi còn sống khỏe mạnh hay không chứ?".

Khóe miệng hắn giật giật, như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó: "Khi nào rảnh, tự nhiên ta sẽ nói cho cô nghe, đến lúc đó cô lại đến đây".

Đây là một phương pháp hay đó chứ, nó giúp ta không phải lãng phí thời gian đi chơi nữa. Gần đây ta không có thời gian để chơi chỉ vì phải đi tìm hắn thôi đó.

Ta duỗi ngón tay út của mình ra và nói: "Vậy ngoắc tay đi".

Khi hắn duỗi ngón tay ra, ta móc nó lại và lắc mạnh vài cái để thể hiện sự chân thành của mình.

Vẻ mặt của hắn lại thay đổi, ta dường như nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn.

Ta thầm thở dài, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người dễ thay đổi sắc mặt như vậy đấy.

6

Từ đó về sau ta cũng không tới long cung nữa, chỉ chờ Long thái tử rảnh rỗi sẽ nói cho ta biết, nhưng đợi một lần này là một trăm năm.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, ta cũng không quên gửi cho hắn đủ loại thuốc bổ vào hằng năm nhưng ta chưa bao giờ gặp được hắn.

Cho đến khi lễ trưởng thành của hắn đến và cha ta được mời đến tham dự.

Long hậu cũng đặc biệt gửi cho ta một thiếp mời.

Vào lễ yến hôm đó, ta được xếp vào bàn dành cho trẻ con... à không, bàn dành cho con gái, và cha ta đương nhiên muốn đến bàn của long vương bên kia.

Trước khi rời đi, ông đã kéo ta lại và dặn dò ta rất nhiều lần: “Đừng làm xằng làm bậy đó, cũng đừng chạy lung tung, nếu không lúc về nhà cha sẽ xử lý con”.

Ta vội vàng gật đầu, tỏ ý sẽ không gây rắc rối để ông đến đó mà không cần lo lắng gì.

Trong bữa tiệc, ta gặp lại Long thái tử, hắn còn xinh đẹp hơn hồi nhỏ nữa cơ, nhưng trông có vẻ mong manh hơn, dường như chỉ cần một chút sức lực là có thể làm chớt hắn.

Cô gái bên cạnh khẽ cười một tiếng: "Đây là lần đầu tiên ngươi được gặp thái tử Ngao Dạ (1) sao? Cả tam giới đều biết đến vẻ đẹp của ngài ấy, khó trách ngươi nhìn đến ngu ngốc như vậy".

“Ai thức khuya thế?”. (2)

(1), (2) đều đọc là Ngao Dạ.

(1): 敖 [áo] |ngao| rong chơi, họ Ngao; 夜 [yè] |dạ| đêm.

(2): 熬夜 [áoyè] |ngao dạ|: thức khuya.

Ta vẫn đang thắc mắc, ai lại chọn cái tên như vậy nhỉ, là cha mẹ hắn thường xuyên thức khuya lắm hay sao?

Đột nhiên một cái nhìn lướt qua ta, ta nhìn quanh liền thấy Long thái tử cau mày nhìn ta chằm chằm.

Ta nhanh chóng mỉm cười với hắn, nhưng hắn lại quay đầu sang hướng khác, ung dung sang quý mà nói chuyện với mọi người, như thể hắn không nhìn thấy ta vậy.

Người này thật sự là không có lễ độ gì cả, uổng công mỗi năm ta đều tặng hắn thuốc bổ, ta còn sợ rằng hắn sẽ chớt nữa cơ, nhưng hắn lại phớt lờ ta như vậy đó.

Vất vả lắm mới chờ được tới lúc hắn nhàn rỗi, bọn họ chân trước vừa mới bước ra, thì ta liền chân sau đi tới.

... Thì ra là hắn ra vườn tìm một cô gái để hẹn hò đây mà.

"Thái tử điện hạ, đây là nô gia chuẩn bị lễ vật cho ngài, ngài xem có thích không ạ?". Nàng kia nói chuyện ba phần đáng yêu, năm phần e lệ, mềm mại như người không xương mà ngã vào trong ngực hắn.

Ánh mắt hắn vô tình lại có phần cố ý liếc về phía ta, ta vội vàng trốn đi để không bị phát hiện.

Long thái tử nhận lấy món quà với vẻ mặt ngạc nhiên: “Lễ vật của cô nương rất tốt, ta rất thích nó”.

“Nếu được thái tử yêu thích là tốt rồi ạ, tâm ý của nô gia cũng không phải là vô ích nữa rồi”. Nàng nói xong liền kề sát người về phía hắn.

Cô gái này là một hoa yêu, mẫu thân ta có nói hoa yêu sẽ mê hoặc đàn ông để hút hết tinh khí của người đó.

Nhìn thân hình gầy gò của hắn mà ta cảm thấy tiếc nuối vô cùng, thân thể này còn chưa đủ để hoa yêu hít một hơi nữa là.

Vì vậy, ta nhanh chóng chạy tới che chắn trước mặt hắn và đỡ lấy cô nương sắp ngã này.

Hoa yêu vừa thấy người đỡ là ta liền lộ vẻ tức giận: "Ngươi là ai?".

Ta cây ngay không sợ chớt đứng nói: “Mạng của hắn là của ta, ngươi không được chạm vào hắn”.

Hoa yêu nhìn về phía Long thái tử, thấy hắn cũng không mở miệng phản bác, rồi lại nhìn đến ta, giậm chân tại chỗ rồi tức giận quay người bỏ đi.

7

Ngay khi hoa yêu rời đi, chỉ còn lại hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ.

Hắn là người lên tiếng đầu tiên, như là không nhận ra ta, đưa tay ra: “Ngươi cũng đến tặng lễ vật sao?”.

Lễ vật gì, chớt tiệt, năm nào ta cũng tặng nhiều như vậy mà bây giờ còn đòi nữa à, nhưng ta thực sự chưa quên điều này.

Ta lo lắng xoa tay vào quần áo: “Khi về ta sẽ đưa cho ngươi nhé”.

Long thái tử cau mày, sắc mặt âm trầm, giọng điệu không tốt: "Ngươi không chuẩn bị lễ vật à?".

Vẻ mặt mất mác của hắn khiến ta nhớ đến cậu bé đáng thương bị cô lập khi ta còn nhỏ và chỉ có ta chơi chung với hắn, lúc này nếu ta không lấy quà ra thì hình như quá mức tàn nhẫn thì phải.

“… Có chứ, sao lại không được chứ”. Ta thật sự không đành lòng nên chỉ có thể lục tìm khắp người mình, cố gắng tìm thứ gì đó có thể dùng làm quà được.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, ta nghiến răng rồi lấy cuốn sách nhỏ từ trong túi ra.

Đây là thứ quý giá nhất của ca ta, cực khổ lắm ta mới trộm được nó, ta còn chưa kịp đọc nữa mà, cũng không ngờ rằng ta sẽ không có duyên gặp lại nó nữa.

"Cái này là dành cho ngươi nè". Ta nói với vẻ miễn cưỡng và mang theo chút hy vọng trong giọng nói: "Nhưng mà... sau khi xem xong thì có thể đưa nó lại cho ta được không?".

Hắn nhận lấy quà mà không hề có chút nào là khách sáo hết, lúc nhìn thấy dòng chữ "Quy tắc tiên yêu thế kỷ mới" được viết trên đó, Long thái tử có chút nghi ngờ mở sách ra, sau đó hai má hắn lập tức đỏ bừng, ngay cả sừng rồng trong suốt trên đầu cũng chuyển sang màu đỏ nhạt.

Dường như là quá mức kinh hoàng nên hắn bắt đầu ho khan không ngừng: "Ngươi... khụ khụ... ngươi...".

Ta biết món quà của ta là tốt lắm, nhưng hắn cũng đâu cần phải kích động như vậy đâu chứ, ngộ nhỡ không thể thở được, ahhhh phỉ phui cái mỏ này...

Ta vội vàng tiến tới, thân thiết mà giúp hắn vỗ lưng, an ủi hắn: “Đừng kích động, ngươi không thể chớt được đâu nha, sớm biết sẽ như thế thì ta không đưa nó cho ngươi rồi, nếu không thì ngươi trả lại cho ta nha?".

Ta đã tặng thuốc bổ cho hắn cả trăm năm rồi mà, sao người này vẫn yếu đuối như vậy chớ, với thân thể này thì có thể chớt trước lão long vương luôn quá?

Vừa nghe ta muốn đòi lại quà, động tác của hắn liền rất nhanh, thậm chí cũng không thèm ho khan nữa mà nhét thứ đó vào trong lòng rồi ấn nó xuống.

Vẻ mặt hắn trông rất kỳ quái, nhìn ta như muốn nói rồi lại thôi.

"Cô có thường xem thứ này không?".

Ta tràn đầy tiếc nuối: "Ta vẫn chưa xem nữa, ta vừa mới lấy được thôi đó, vốn dĩ ta định xem cùng Tất Phương cơ, nhưng ai khiến hôm nay lại là sinh nhật của ngươi làm chi nên liền tặng nó cho ngươi vậy".

Lẽ ra ta nên đọc nó ngay khi ta trộm được nó tối qua, lẽ ra ta không nên trì hoãn như này.

Tất Phương là đồng bọn thân nhất của ta, là hậu duệ của bộ tộc thần điểu. Hắn có tính tình phóng khoáng và rất hợp tính với ta.

Sắc mặt Long thái tử càng trở nên xấu xí, chợt trắng rồi lại chợt xanh, hắn giơ tay lên rồi lại hạ xuống như là không có chỗ để để, cuối cùng đặt lên lan can phía sau và bóp nát nó.

Ta giật mình liền nắm lấy tay hắn thổi mấy cái thật cẩn thận: “Không có đau tay đâu nhỉ, nếu ngươi thật sự thấy nó không vừa mắt thì có thể nói cho ta biết mà, ta giúp ngươi làm là được rồi”.

Nếu đẩy cái này xuống, nhỡ đâu bị thương đến gân cốt thì ngươi sẽ chớt queo đó.

Sắc mặt hắn dịu đi rất nhiều, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu sang một bên.

Ta thấy hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào lan can như thể hắn thực sự không thích, ta sợ rằng hắn sẽ lại làm tổn thương chính mình lần nữa: "Chờ đã".

Ta rút con dao dài ra và vung nó một cách đầy tức giận như muốn nuốt luôn núi sông vào bụng, và thế là lan can phía sau liền ầm ầm rơi xuống đất và lọt xuống sông.

“Bây giờ được rồi ha?”. Ta cất dao, nhìn hắn như bảo bối, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Khó chăm sóc quá trời luôn”.

"...".

Long thái tử nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, như là bị chuyện này làm cho cực kỳ cảm động, nhưng tầm mắt hắn cứ ngày càng tối sầm lại, thân thể lay động.

Ta vội ôm lấy eo hắn, đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp ngã của hắn: "Ngươi đừng xúc động quá nha, đây đều là việc ta nên làm thôi à".

8

Một tỳ nữ đến gọi Long thái tử về, cũng có nghĩa là tiệc đã sắp tàn rồi.

Nhớ lại lời người cha già của ta đã nói: “Đừng chạy lung tung”. Nếu ông phát hiện ta lén lút ra ngoài, nhất định ta sẽ bị hầu hạ bằng gia pháp mất.

Ta vội la lên: “Ta về nhà đây”.

Nhưng ta đi quá nhanh và không chú ý tới vết nứt trên mặt đất bị ta ch.ém ra ban nãy, một chân đã vô tình giẫm lên khoảng không.

Để ổn định cơ thể, ta đưa tay ra và tóm loạn lấy ngực của người trước mặt.

Vì sợ hãi, ta không kiềm chế được móng tay sắc nhọn của mình mà cào rách quần áo của Long thái tử rồi còn kéo thật mạnh xuống đất nữa.

Ta choáng váng hoa mắt vì bị ngã, khi kịp phản ứng lại thì đã thấy Long thái tử với vẻ mặt tuyệt vọng giơ tay lên bảo vệ hai cái hõm trên ngực, ánh mắt nóng rực như muốn bóp chớt ta vậy.

Tiểu tỳ nữ đứng một bên che miệng cười trộm.

Ta xấu hổ cười cười: “… Cái này, chất lượng quần áo của ngươi cũng không tốt lắm ha”.

9

Mấy ngày sau, ta đến tìm Tất Phương chơi thì thấy hắn nằm trên giường hấp hối, trông vô cùng thê thảm.

Một nửa số lông cánh đã bị mất, thậm chí chiếc chân duy nhất cũng bị gãy.

Hỏi xong mới biết hắn bị người ta đánh.

Với tư cách là bạn tốt của hắn, tất nhiên ta sẽ không để hắn bị đánh oan như thế được, cao thượng nói: "Nói cho ta biết đó là ai đi, ta sẽ đi trả thù cho ngươi".