Chương 1 - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ "ĐI XA" CHƯA?
[1/4]
જ⁀➴
1
Cha ta là rắn đực, mẹ ta là rắn cái, còn ca ta là rắn đực con.
Nhưng ta lại bị đột biến gen và trở thành một con giao long.
Ngày ta thoát ra khỏi vỏ, mẹ ta nhìn cặp sừng dài trên đầu và đôi chân dài phía dưới của ta mà suýt nữa đã ngạt thở, bà phải xem đi xem lại nhiều lần để xác nhận có phải bà đã ấp nhầm trứng rồi hay không.
Nếu không có mùi huyết thống, thì đoán chừng là ta đã bị ném ra ngoài ngay tại chỗ rồi.
Nhưng cha ta lại vô cùng vui mừng, ông cho rằng đây là ông trời đang thiên vị chúng ta, và vận may của xà tộc đang tới, mấy vạn năm mới xuất hiện một con giao long và sau này nhất định sẽ hóa thành rồng. Sau đó sẽ dẫn dắt xà tộc tách khỏi yêu tộc và tranh cao thấp với long tộc.
Vì vậy, ông bèn vung tay và đặt tên cho ta là Bất Yểu.
Ta hỏi cha ta, nếu ngày sau ta đánh không lại long tộc thì phải làm sao?
Cha ta nói rất thản nhiên: “Đánh không lại cũng không sao hết, con là con gái mà, lúc đó con chỉ cần trà trộn vào long tộc làm loãng huyết mạch chính thống của bọn chúng là được rồi”.
Hửm?
Đúng ha, điều này có nghĩa là nếu đánh bại được thì toàn tộc chúng ta sẽ được hưởng phúc; còn nếu không đánh lại được thì chỉ có mỗi ta phải gánh hết thôi.
Khi ta tám tuổi, ta nhìn thấy những đứa trẻ khác đang chơi đùa ở cạnh bãi biển nên ta liền chạy tới hỏi: "Ta có thể chơi với các ngươi được không?".
Vì để thể hiện tình hữu nghị của mình, ta đã dâng con cóc mà ta vất vả lắm mới bắt được cho bọn họ.
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy con tiểu yêu đều thay đổi rõ rệt, cả đám đều khóc lóc bỏ chạy hết.
Ta đành lấy tay giữ lại.
Quên đi, không có ai chơi với ta thì ta sẽ tự chơi vậy.
Thế nên ta ngồi xổm trên bãi biển và chơi cát.
Không ngờ khi dùng tay vọc cát, ta lại mò được một con cá chạch nhỏ đen sì, toàn thân nó dính đầy bùn lại trông có hơi bẩn thỉu nữa. Chắc hẳn nó là một con cá chạch lẻ loi hiu quạnh vì không có ai chơi với nó rồi.
Ta nhìn nó đầy cảm thông, lấy ra những tấm lòng bác ái mà cha ta vẫn thường nói đến, nhẹ nhàng nói với nó:
“Đừng sợ, ta sẽ dạy ngươi cách vọc cát nha”.
Thế là ta cầm đuôi con cá chạch nhỏ lên chơi đùa, nhất long quá giang, nhị long đoạt châu, tam long hí thủy (rồng qua sông, hai con rồng đoạt viên ngọc, ba con rồng đùa giỡn dưới nước...).
Lần chơi đùa này kéo dài suốt buổi trưa, sau khi chúng ta xây dựng được vài tòa cung điện lớn, con cá chạch nhỏ mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, nhưng bởi vì có ta chơi cùng với nó nên nó mừng đến mức xúc động mà rơi nước mắt.
Ta hào phóng miễn cho nó nói lời cảm ơn: "Ngươi không cần phải cảm ơn ta đâu, sau này nếu không có ai muốn chơi với ngươi thì ngươi có thể trở lại tìm ta, tên ta là Bất Yểu, còn ngươi tên gì thế?".
Con cá chạch nhỏ nhướng mi lên, như là đảo mắt khinh thường một cái rồi bò về phía biển.
Ta vốn còn muốn nhắc nó rằng nó là một con cá chạch và không thể xuống biển, nếu không nó sẽ chớt đuối.
Nhưng ai mà biết được, chỉ trong chớp mắt nó đã biến mất.
2
Lúc ta mới vừa vào cửa, cha ta đang dỗ dành mẹ ta đã vội chạy tới, dùng hết sức ngửi ngửi trên người ta: “Con gái à, con gặp phải long tộc rồi, tên đó có làm con bị thương không?”.
Cha ta hằm hè, chỉ cần ta nói một câu ta bị thương, xem cái điệu bộ này của ông thì chắc là đánh tới long cung để đòi công lý cho xem.
Sau khi nhận được sự xác nhận lặp đi lặp lại của ta rằng ta chỉ chơi cát ở bờ biển suốt một ngày thì ông mới yên lòng.
Ngày hôm sau, ta lấy trộm lá thư tình mà ca ta viết cho em tiểu Thố, khi ta đang chăm chú xem thì cha ta vội vàng bước vào cửa.
Vừa nhìn thấy ta ông đã chửi như tát nước: "Cái con bé chớt tiệt này, cha đã bảo con cạnh tranh cao thấp với long tộc thôi mà, nhưng cha đâu có bảo con chỉnh đốn người ta gần chớt như vậy đâu chớ. Rốt cuộc thì con đã làm cái giống gì với long thái tử rồi hả, suýt nữa đã hại chúng ta bị diệt tộc rồi đó".
Ta sửng sốt: “Thật sự là con chỉ vọc cát thôi mà, còn có một con cá chạch đen làm chứng cho con nữa đó”.
Hả? Chẳng lẽ con chạch đen chính là con trai nhỏ của long vương đương nhiệm vừa mới chui ra khỏi vỏ hả ta?
Ta nghiến răng nghiến lợi, ngươi đúng là một con rồng ha, sao lại giả làm con cá chạch làm chi vậy chứ, rõ là củ hành nhét vào mũi heo để thành voi đây mà.
Biết mình đã dùng Long thái tử làm đồ chơi, ta cũng cảm thấy lo sợ sẽ bị diệt tộc, ta lo lắng hỏi: “Vậy con phải làm sao bây giờ?”.
Cha ta lộ ra vẻ vui mừng: “Cũng may là Long thái tử không có chuyện gì á, chẳng qua là trên người bị gãy xương mấy chỗ thôi à, con cứ đích thân mang lễ vật đến nhận lỗi đi, con nhớ là nhất định phải dỗ cho thằng bé vui vẻ đấy”.
Thế là ta cầm theo lễ vật mà mẫu thân chuẩn bị đi đến long tộc tìm Long thái tử.
Ta sinh ra đã là một kẻ mù đường, cho nên ta chưa đi được bao lâu thì đã mất phương hướng, ta chỉ có thể vác hàng chục cân nhân sâm rừng và nhung hươu quý hiếm trên lưng và nhìn xung quanh để xác định phương hướng.
Và rồi ta nhìn thấy trước mặt có một con búp bê nhỏ mặc quần áo sang trọng, xinh đẹp như được chạm khắc bằng ngọc bích, trên tay cậu bé đang cầm một thanh kiếm gỗ ch.ém điên cuồng vào một cái cây lớn.
"Xin cho ta hỏi, ngươi có biết đường đến long cung không?".
Đứa trẻ quay người lại, trên trán có một đôi sừng rồng trong suốt như pha lê, khuôn mặt trắng như tuyết đầy vẻ nghiêm túc, trông như một người lớn trong thân xác của một đứa trẻ vậy.
Nhưng khi vừa nhìn thấy ta, vẻ mặt cậu bé liền rạn nứt, dường như còn lộ ra chút sợ hãi.
Cậu bé lùi lại một bước, dựa vào thân cây lớn như đang muốn cố gắng bình tĩnh lại: "Không… ta không biết".
"Ồ".
Ta có hơi thất vọng, vừa định tiếp tục đi về phía trước thì liền quay lại nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lại khi hắn đang chuẩn bị trốn thoát.
"Ngươi đừng hòng gạt ta, ngươi có sừng rồng nè, còn dám nói không biết vị trí của long cung hả".
Trên mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi, hoảng sợ chỉ về phía trước: "Đằng đó... hướng đó".
Thấy hắn nói như này ta mới hài lòng gật đầu, giơ tay sờ vào cặp sừng rồng của hắn, nhân tiện dò la một ít tin tức về Long thái tử.
"Cảm ơn ngươi nha, được rồi, mà Long thái tử nhà các ngươi có ở nhà không?".
Hắn liếc nhìn ta một cái, ngay cả chiếc sừng rồng trên đầu cũng không ngừng run rẩy, thận trọng hỏi: “Ngươi tìm ngài ấy để làm gì?”.
Ta vỗ vỗ gói đồ trên lưng nói: “Ta đến tìm hắn chơi, đây là quà cho hắn nè”.
Nhưng khi ta vừa nói xong, hắn hình như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhanh chóng thoát khỏi tay ta và chạy về phía khu rừng phía sau, nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh.
Một giọng nói từ xa truyền đến: “Hắn không có ở nhà đâu”.
3
Theo chỉ dẫn của cậu bé, ta đã đến được long cung một cách suôn sẻ.
Chính long hậu đã tiếp đón ta.
Khi nhìn thấy ta, bà nhìn ta hồi lâu rồi nói: “Nghe nói phu nhân sinh ra một cô con gái rất hiếm thấy, hôm nay mới được nhìn tận mắt, hóa ra con bé lại đáng yêu thế này”.
Khi nghe mình được khen, ta tự nhiên rất vui vẻ và nhanh chóng tặng bà món quà mà ta đã chuẩn bị.
Long hậu vừa nhìn lễ vật thì sắc mặt liền có chút kỳ quái, lúng túng nói: "... Dạ nhi còn nhỏ, tặng những thứ này hình như có hơi sớm".
Ta nhìn vào trong túi thì thấy toàn là nhân sâm rừng và gạc hươu từ vùng núi gần nhà của ta, đó không phải là thứ hiếm lạ gì hết.
Ta tưởng rằng ý của long hậu là thứ đó quý giá và còn quá sớm để trao nó cho một đứa trẻ, nên ta nhanh chóng xua tay nói: “Không sớm, không sớm đâu ạ, những thứ này trong nhà con còn nhiều lắm, mỗi ngày mẫu thân đều dùng nấu canh cho con uống”.
Long hậu nhìn trân trân nghẹn lời, sau một lúc mới nói: "... Phu nhân thực sự là một người tài giỏi mà".
Long hậu bảo người đưa ta đi tìm Long thái tử, ta vẫn còn nghi ngờ, không phải nói là hắn không có ở nhà sao?
Khi nhìn thấy Long thái tử, ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, chẳng phải cậu bé phụng phịu giả vờ nghiêm túc trước mặt ta đây cũng chính là đứa nhỏ ta gặp ở ven đường lúc trước đó sao.
Mấy ngày không gặp, hắn lớn cũng nhanh quá chừng...
Ta không quên nhiệm vụ của mình khi đến đây, bèn bước tới vài bước và kéo tay áo hắn.
"Vậy ra ngươi là Long thái tử ha, ta xin lỗi nha, ta không cố ý nhầm ngươi với con cá chạch đâu, là bởi vì ngươi trông giống con cá chạch quá thôi".
Vì động tác của ta mà cơ thể hắn thoáng run lên, hắn thì thầm: "... Không sao, ta... bản quân không để ý".
Nhìn thấy hắn run rẩy, trong lòng ta thầm nhủ rằng hắn quả thực quá yếu đuối, giống như tiểu thư nhỏ xinh trong truyện của ca ta vậy, rất yếu mềm, chỉ đi có một bước liền phải thở hổn hển ba lần.
Cứ như vậy, mai sau khi hắn trở thành vua của long tộc liệu ta có thể đánh bại hắn mà không cần chiến đấu không đây?
Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải sống để kế thừa vương vị trước đã, không thể chớt sớm được.
Ta thành khẩn thề thốt: “Ngươi đừng lo, ta sẽ không bao giờ dẫn ngươi đi chơi cát nữa”.
Long thái tử vừa mới nhẹ nhàng thở ra lại chợt nghe thấy giọng điệu tiếc nuối của ta, ta thấp giọng lẩm bẩm: “… Nếu yếu đuối như vậy, chơi chớt cũng không tốt lắm đâu ha”.
Sắc mặt hắn lại trở nên xấu xí, hai má đỏ bừng, lại còn thở hồng hộc nữa, giống hệt với bộ dạng của cha ta khi ông tức giận vậy.
Nhưng ta một lòng chỉ nghĩ đến hắn thôi, làm sao hắn có thể tức giận được chứ, trong cơ thể hắn nhất định còn ẩn chứa những căn bệnh không tiện nói ra.
"Ngươi làm sao vậy?".
Ta nhanh chóng bày tỏ sự lo lắng và đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra để giúp hắn hít thở, nhưng hắn đã nhanh chóng tránh được và lùi lại vài bước.
"Không có gì, ta... bản quân đang muốn đi luyện kiếm, nếu chậm trễ sẽ bị phụ vương trách phạt".
Nhìn con rồng nhỏ nỗ lực như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành long vương, ta vui vẻ gật đầu.
"Ừm, vậy ngươi mau đi đi, ngày mai ta lại đến gặp ngươi nha".
Hắn dừng bước lại: "Không cần đâu, ngày mai bản quân không rảnh".
"Vậy ngày kia nhé".
“Ngày kia cũng không rảnh”.
"Vậy khi nào ngươi rảnh ta lại đến chơi?".
Sắc mặt hắn tái nhợt, sau một lúc mới ấp úng: "Trong tháng này ta cũng không rảnh, ngươi đừng tới".
"Được". Ta có hơi đau lòng.
Vậy là ta không thể nhìn hắn có sống sót tốt hay không rồi, bởi vì ta luôn sợ hắn sẽ đột ngột chớt mà không biết ngày giờ, sau đó kế hoạch không đánh mà thắng của ta sẽ bị phá hỏng mất.
4
Long thái tử quả thực rất bận, đúng như lời hắn nói, mỗi lần ta đến gặp hắn đều không gặp được.
“Hôm nay hắn cũng không có ở đây à?”. Ta tóm lấy đám tạp binh trong long cung mà hỏi.
Người nọ lắc đầu: "Hôm nay thái tử đi tìm hải thần học chiến thuật rồi ạ, không có ở nhà".
Ta tuyệt vọng cúi đầu, vừa định quay về thì gặp được long hậu.
“Không phải cô bé Bất Yểu đây sao, lại đến chơi với A Dạ nhà ta à?”. Thấy ta không vui lắm, bà cười nói: “Đây là không thấy được A Dạ nên con buồn rồi hả? Ta không biết là gần đây đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì nữa, mỗi ngày đều đi học khắp nơi, ngay cả ta cũng không gặp được thằng bé nữa mà".
"Long hậu nương nương ơi, gần đây hắn có khỏe không ạ?". Vẫn chưa chớt đúng không ạ.
Ta không dám hỏi câu cuối cùng, bởi vì trước mặt mẫu thân của người ta, việc hỏi bà liệu đứa trẻ có chớt hay không dường như là một lời chửi bới, mặc dù ta thật sự rất quan tâm.
Long hậu mỉm cười đưa tay chạm vào đầu ta: "Thằng bé khỏe lắm, mà Bất Yểu à, con quan tâm thằng bé nhiều đến vậy là vì thích thằng bé rồi sao?".
Thích hả?
Ta không hiểu nó có ý nghĩa gì nữa, nhưng ca ta thường nói về việc huynh ấy thích tiểu Thố và đến gặp em ấy bất cứ khi nào có thời gian.
Ta cũng đến gặp Long thái tử khi có thời gian để xem hắn có còn sống hay không, vậy cũng xem như là thích hắn rồi nhỉ.
Thế là ta gật đầu.
Long hậu cười nói: "Vậy là tốt rồi, vừa hay A Dạ chúng ta còn chưa định thân, ta thấy Bất Yểu cũng rất thích hợp đó chứ".
Người phụ nữ phía sau long hậu kéo bà lại, vẻ mặt khó xử nói: "Nương nương, nàng là người xà tộc, sao có thể xứng với thái tử được ạ?".
Trước khi long hậu lên tiếng, ta đã nhanh chóng từ chối: “Không được, con không thể gả cho Long thái tử được đâu ạ"