Chương 4 - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ - HÔM NAY LONG THÁI TỬ ĐÃ "ĐI XA" CHƯA?
[4/4]
જ⁀➴
Lúc này, long hậu trông hốc hác làm sao, cả người ốm yếu, không còn chút dấu vết nào là ung dung sang quý như trước đây nữa.
Khi long hậu nhìn thấy ta, bà vui vẻ nói: "Là Bất Yểu hả, con đến gặp A Dạ phải không?".
Ta gật đầu, xem như là vậy đi.
Bà nắm lấy tay ta một cách trìu mến và nói: "Ta đã thấy con đối xử tốt với A Dạ trong những năm qua như thế nào, ngày sau thằng bé có con ở cùng ta cũng cảm thấy yên lòng rồi".
Ta cảm thấy có lỗi đến mức không biết phải trả lời bà thế nào.
Nếu bà biết ta chỉ lợi dụng con trai của bà, sợ là hôm nay ta tiến vào long cung theo chiều dọc và sẽ bị tống ra ngoài theo chiều ngang mất thôi.
"Con cũng là nghe nói chuyện phượng tộc mới tới đây rồi sao, con cứ yên tâm đi, ta đã cầu ân điển của bệ hạ cho A Dạ lấy con làm phi, xét thấy ta không còn nhiều thời gian nên thằng bé sẽ đồng ý thôi".
Ta hoảng sợ từ chối: “Không được đâu ạ, con không thể gả cho hắn được”.
Long hậu khó hiểu: "Tại sao?".
“Bởi vì…”. Bởi vì hắn sẽ là đối thủ tương lai của ta, nhưng ta lại không thể nói ra được: “Hắn là rồng, mà con thì không phải”.
Long hậu cong môi mỉm cười: "A Dạ sẽ không để ý đâu mà".
Nhưng mà ta bận tâm lắm đó.
13
Long hậu trực tiếp đưa ra quyết định và ta không có cơ hội từ chối.
Ta chỉ có thể nhanh chóng về nhà tìm cha để bàn biện pháp đối phó.
Ai mà ngờ cha ta lại bán con gái mà cầu vinh như vậy đâu, không quan tâm đến sự sống chớt của ta gì sất: “Như thế rất tốt á nha, nếu con đánh vào nội bộ của kẻ địch sẽ càng biết ta biết thù. Nhân tiện, con cũng có thể nhét hết long tộc vào trong túi".
Mẹ ta dùng một tay nhấc ông lên và ném sang một bên, cuối cùng cũng nói được điều gì đó nhân đạo.
"Con gái à, con đừng nghe cha con nói bậy, xuất giá ấy à, phải xem con có thích người đó hay không đã, nếu con không thích thì mẹ nhất định sẽ không để con gả đi đâu".
Không hổ là mẹ ta, có trách nhiệm hơn so với lão đầu kia nhiều, ta cảm động muốn rớt nước mắt.
Nhưng ta cũng không biết mình có thích Long thái tử hay không nữa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ta, mẹ lắc đầu nói: “Con không gả thì nó sẽ lấy người khác thôi, vậy con sẽ cảm thấy thế nào?”.
Nói đến đây, ta nhớ tới cảnh hắn và nàng kia đứng cạnh nhau, vô cùng chói mắt.
Nếu sau này hắn ở bên nàng kia mỗi ngày, sẽ luôn có cảm giác như “Cây bắp cải mà ta trồng bao năm nay đã bị lợn ủi mất rồi”.
Nếu điều này thực sự xảy ra thì không bằng để ta tự ủi cho rồi, hà cớ gì để người khác được lợi chứ.
Ta nhìn cha mẹ nói: “Con gả”.
Gả cho hắn cũng không sao cả, cùng lắm thì bây giờ ta không tranh giành với hắn nữa, chờ khi hắn chớt thì ta sẽ lập ra kế hoạch mới vậy.
Cha già và mẹ già của ta đang vui vẻ vỗ tay, thấy ta quay lại liền nhanh chóng nghiêm túc đứng thẳng dậy như không có chuyện gì xảy ra.
14
Chỉ trong vòng vài ngày, nhà ta đã nhận được rất nhiều đồ, nào là vàng, bạc, hồng ngọc, châu báu, trên trời dưới đất, cái nào cũng có.
Ta cầm từng món một mà quan sát, suýt chút nữa là chảy cả nước miếng khi nhìn thấy chúng.
Không biết cha ta là đang đoạt nhà của thần tài hay lấy đi tổ của tỳ hưu nữa, tại sao lại có nhiều thứ tốt như vậy nhỉ?
Vẻ mặt mẹ ta đầy hưng phấn: "Không liên quan gì đến cha con đâu, đây là sính lễ Ngao Dạ đưa tới cho con đó".
Sính lễ thì ta hiểu rồi, nhưng ai lại thức khuya thế?
Cha mẹ bán con gái một lần để cầu vinh quang còn chưa đủ sao, còn muốn bán ta lần thứ hai để lấy những báu vật này nữa à.
Ta kiên quyết nói không: “Con không xuất giá, cũng không muốn thức khuya”.
"Hả? Hôm kia con đồng ý gả rồi mà". Mẹ ta ôm chặt ngọc bảo tiền bạc trong tay: "Dù sao thì mấy món đồ này cũng sẽ không trả lại đâu đó. Nếu con không muốn gả thì cứ thu dọn đồ rồi chạy đi”.
Bà thật sự là mẹ ta á hả, ta chắc chắn là ta đã nở nhầm trứng rồi.
Khi nghe tin ta từ chối kết hôn, Long thái tử đã nhanh chóng tìm đến nhà ta.
Vẻ mặt hắn tràn đầy thất vọng, giọng điệu có chút đáng thương: “Nàng không muốn gả cho ta sao?”.
Ta đầy khó xử nói: “Ta muốn gả cho ngươi lắm á, nhưng cha mẹ ta đã nhận sính lễ của thức khuya rồi, mà ngươi đừng lo, ta sẽ đi bảo họ trả lại ngay bây giờ nè”.
Ta còn chưa đi được mấy bước, tay ta đã bị giữ lại, sắc mặt Long thái tử tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là Ngao Dạ".
Ta khó hiểu: “Thì ra là cha mẹ ngươi thường xuyên thức khuya lắm hả…”.
Giọng nói của ta dần dần nhỏ đi, bởi vì sắc mặt hắn càng ngày càng đen, sắp đuổi kịp đáy nồi của nhà ta rồi, trực giác mách bảo ta đừng nói thêm gì nữa, nếu không ta sẽ gặp nguy hiểm mất.
15
Ngày cưới đã ấn định, ta được rước vào long cung trên chiếc kiệu lớn tám người khiêng, khi buổi lễ kết thúc, Long thái tử bị gọi đi kính rượu tân khách.
Chờ hắn vừa đi ra ngoài, ta nhanh chóng cởi mũ và hỉ phục rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Kết hôn với ai đó thực sự không phải là việc con người làm mà, nó thực sự mệt chớt giao long ta rồi, mẹ ta còn nhẫn tâm không cho ta ăn cơm nữa chứ, nói rằng lễ tiết nhiều sẽ khiến ta khó đi vệ sinh.
May mắn là ta thông minh nên đã sớm tìm ra vị trí của căn bếp này rồi.
Ta vào bếp nhìn những món cao lương mỹ vị được dọn ra trước mắt nhưng lại không để cho ta ăn.
"Bên kia có chút mì kìa, ngươi tự làm đi, cái này là để dành cho bữa tiệc rồi".
Tự làm thì tự làm thôi, cũng đâu phải là ta không biết làm đâu.
Đổ dầu nè, rồi đổ nước vào, sau đó... phun lửa vào nồi thôi.
Nhưng ta chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn và căn bếp bị nổ bay ngay tại chỗ, chỉ để lại khuôn mặt đen thui của ta.
Người đầu tiên đến là long phi, tiểu thiếp của long vương.
Bà ta nhìn ta với vẻ mặt chán ghét: "Chính ngươi là người phóng hỏa làm nổ long cung đấy à?".
Những gì bà ta nói đều là sự thật nên ta liền gật đầu.
Long phi thản nhiên nói: “Ngày đại hỷ của thái tử mà ngươi lại có thể càn rỡ như thế, ngươi là người của tộc nào đây, chúng bây đâu, cho dầu vào nồi rồi chiên nó lên cho ta”.
Chiên... chiên sao?
Hóa ra long cung hung ác độc địa như vậy sao? Vừa tới đã muốn chiên ta rồi, thịt giao long ăn không ngon đâu.
Nếu các người đã muốn chiên ta thì không thể trách ta được.
Ta rút con dao bự không chịu nổi ra, tấn công bừa bãi bất cứ ai muốn bắt ta.
Ta vung tay lên chém xuống một nửa cột đá phía sau long phi: "Còn muốn chiên ta nữa sao?".
"Ngươi...". Long phi trừng mắt khinh thường liền ngất đi.
Lúc này trong bếp không ai còn dám phớt lờ ta nữa, đầu bếp bước tới nói: "Đại tiên ơi, ngài muốn ăn cái gì ạ, tiểu nhân sẽ nấu cho ngài liền".
“Đầu tiên là hai lượng rượu xái (*) với một bàn tôm hùm”.
(*): 二锅头 rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% - 70%).
Vừa nghe ta nói muốn ăn tôm hùm, tất cả tôm hùm đều chớt.
Tôm tít thở phào nhẹ nhõm, vì để mình không bị chiên, nó còn xum xoe chạy đến chỗ ta và bắt đầu nhảy ương ca (*) trước mặt ta.
(*): 秧歌 loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc TQ, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.
16
Sau khi ăn xong uống đủ, ta vỗ bụng rời đi.
Không ngờ, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Thái tử phi còn đang tận hưởng sao, hay là bản quân đem những con rồng nhỏ vừa mới nở mang đến cho nàng chơi nhé”.
Chân ta run lên, hỏng bét rồi, mặt ta liền tối sầm lại, tại sao hắn nhận ra được vậy chứ.
Ta dũng cảm nói: "Thích quá chừng luôn á".
Long thái tử vòng tay qua eo ta nói: “Nếu thái tử phi đã vui vẻ như thế, vậy cũng tới lượt bản quân rồi”.
Cho đến khi bị mang về phòng, ta vẫn còn trong trạng thái mông lung.
Vẻ mặt hắn tràn đầy dịu dàng, hắn nỉ non vào tai ta: "Nàng tặng ta thuốc bổ nhiều năm như vậy, lại còn có một tập sách nữa, hôm nay ta đều sẽ trả lại hết cho nàng, được không?".
"Được chứ".
Thuốc bổ thì ta không cần dùng đâu, còn cuốn sách nhỏ này thì còn gì tốt bằng nữa chứ, ta đã suy nghĩ về nó rất lâu rồi và bây giờ ta cuối cùng cũng được xem nó rồi.
Ta lục tìm trên người hắn, sốt ruột nói: “Ngươi mau lấy ra cho ta xem một chút đi”.
Hắn cười khẽ rồi kéo rèm xuống, thổi tắt nến và lao về phía ta.
“Ta không hiểu tại sao ngươi lại tắt đèn làm gì”.
"Nàng không cần nhìn đâu, chỉ cần cảm nhận là được rồi".
…
"Đồ khốn... Ngươi gạt ta".
Đốt đèn lên...
17
Ngày hôm sau, ta xoa xoa eo rời khỏi phòng, chỉ thấy hắn ngồi một bên nhếch môi, trên tay cầm một cuốn sách.
Đó là cuốn sách "Quy tắc của tiên yêu trong thế kỷ mới".
“Tên lừa đảo”. Ta ai oán nói.
Đây không phải là người yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân sao, thì ra ta mới là người đó nè.
Long thái tử đi tới đỡ ta, thay ta xoa eo: "Có phải là Bất Yểu không hài lòng với biểu hiện của vi phu không, nàng đừng lo, chúng ta còn có rất nhiều thuốc bổ mà nàng đã đưa tới đó".
Ta giật mình, giày còn chưa kịp xỏ đã chạy ra ngoài: "Cha, mẹ, con muốn về nhà...".
NGOẠI TRUYỆN
Ta lại lần nữa ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, khi tỉnh dậy ta cảm thấy đầu váng mắt hoa và suýt ngã, cũng may là có tỳ nữ bên cạnh ta nhanh tay nhanh mắt nên ta mới không tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Chắc hẳn đây là công việc cường độ cao nên mới khiến ta kiệt sức và ta lại một lần nữa nghĩ đến việc phải về nhà.
Không lâu sau, Ngao Dạ - người thừa kế vương vị đã nhanh chóng mang y quan đến sau khi biết tin.
Hắn ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng vuốt ve: "Là do gần đây nàng không nghỉ ngơi đầy đủ à, tại sao nàng lại ngất xỉu vậy?".
Ta trợn mắt không muốn để ý tới hắn, chẳng qua là kỹ thuật xoa bóp này càng ngày càng tiến bộ nên ta nhắm mắt lại hưởng thụ.
Ta còn chưa kịp tận hưởng được vài giây thì lại bị sốc trước lời nói của y quan, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
“Nương nương đang mang thai trứng rồng rồi ạ”.
"Cái gì?".
Ngao Dạ giữ thân thể đang lộn xộn của ta lại, vui vẻ nói: "Nàng chậm lại chút nào, cẩn thận cục cưng đấy".
Trong lòng hắn lại càng vui vẻ hơn, chuyện này thì tốt rồi, hắn không còn phải lo lắng về việc nàng luôn ồn ào muốn về nhà, xem ra là thuốc bổ cũng không phải là vô ích.
Long tộc từ trước tới nay luôn ít ỏi về con nối dõi, ở thế hệ của Ngao Dạ, thê thiếp của lão long vương nhiều vô số kể, nhưng mãi đến bốn mươi tuổi mới sinh ra được Ngao Dạ.
Nhưng tại sao nó lại đến với ta chứ, đơn giản là do những thuốc bổ mà ta đã gửi thôi sao?
Ta thực sự thấy hối hận quá rồi.
Bây giờ ta đang mang thai nên chỉ có thể yên tâm dưỡng thai, từ nay cũng coi như là sống một đoạn nhàn nhã mà không bị Ngao Dạ dốc sức quấy rầy, tự nhiên ta cũng vui vẻ và thoải mái.
Một lần mang thai này là mười năm.
Hôm đó, ta ôm bụng nằm trên giường sai Ngao Dạ bóp chân cho ta.
"Bên trái, không phải, bên phải một chút, đúng rồi chính là chỗ đó, thoải mái quá...".
Ngao Dạ cũng không chê phiền, hắn nhìn ta với ánh mắt đầy cưng chiều, làm việc mệt nhọc mà không phàn nàn.
Đột nhiên cơ thể ta cứng đờ, ta hét lên với Ngao Dạ: "Ta đau bụng quá, có phải nó sắp ra rồi không?".
Ngao Dạ bị sốc, nhưng ngay cả trong lúc rối loạn hắn cũng không quên an ủi ta: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi”.
Ta được đưa vào phòng sinh đã được chuẩn bị sẵn và cả đời của ta chính là ba ngày.
Khi từng quả trứng được lấy ra khỏi cơ thể ta, ta tức giận quát: “Cuộc cưỡi ngựa này vẫn phải kết thúc rồi à?”. 🌚
Có lẽ vì tiếng gầm thét của ta mà đám trứng cuối cùng cũng sợ hãi, nhìn tám quả trứng được bày gọn gàng trước mặt, ta liền ngất đi.
Nghiệp chướng mà, người khác sinh một con đã khó, còn ta thì sinh đến tám đứa.
Bây giờ ta đã đẻ trứng rồi, nhiệm vụ ấp chúng đương nhiên được giao cho Ngao Dạ.
Hôm nay long tướng quân có chuyện quan trọng muốn báo cáo, nhưng lại không tìm được long vương ở đâu, hỏi thăm mới biết long vương đang cùng long hậu đi ấp trứng.
Khi hắn bước vào sân liền nhìn thấy long hậu đang nằm trên chiếc ghế dài mềm mại, hài lòng mà phơi nắng. Trái lại là long vương lại biến thành thân rồng, cuộn mấy quả trứng rồng mà ấp trông cực kỳ vui vẻ.
Long tướng quân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
…
Hết!