Chương 1 - Học Bổng Cướp Đi
Tôi cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ những vết thương đầy mình trên người tôi chưa đủ làm bằng chứng sao?
Tôi đang định kể hết mọi chuyện thì một nhóm nữ sinh vừa cười nói vừa từ trong văn phòng viện trưởng đi ra…
Người dẫn đầu – Chu Nhã – đưa ánh mắt nhìn tôi, nở một nụ cười gian xảo.
“Chú Trần, chú đừng nghe cô ta nói bậy.”
Hai đứa còn lại cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng đó, chẳng qua là cô ta không được nhận học bổng nên mới cố ý vu khống bọn em.”
Sắc mặt viện trưởng lập tức thay đổi, quay sang Chu Nhã nở một nụ cười đầy trìu mến:
“Tiểu Nhã à, từ nhỏ chú đã nhìn cháu lớn lên, chú đương nhiên biết cháu không thể làm chuyện đó.”
Cảm giác như bị ai dùng gậy phang thẳng vào sau gáy, tôi chết sững tại chỗ.
Tận sâu trong lòng, hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Viện trưởng ưỡn cái bụng to tiến lại gần, nở nụ cười ghê tởm, ghé sát tai tôi:
“Chẳng phải cũng vì tiền thôi sao?”
“Lúc nào không có ai, em đến văn phòng tìm tôi, tôi cho em hai trăm.”
Tất cả uất ức nghẹn trong lòng tôi phút chốc bị tên súc sinh đội lốt đạo mạo này châm lửa đốt trụi.
Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ông ta, rồi lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Thế nhưng khi cảnh sát đến, họ lại bao vây lấy tôi.
Bởi vì viện trưởng kiện tôi hành hung, Chu Nhã kiện tôi phỉ báng.
Cảnh sát làm việc cần có bằng chứng – mà tôi lại không có ai đứng ra làm chứng.
Ngược lại, Chu Nhã thì kéo cả một đám bạn cùng lớp ra làm chứng giả.
Chúng nó nói tôi ngạo mạn, vì không đoạt được học bổng nên cố tình bịa đặt, còn đánh cả viện trưởng.
Chuyện ầm ĩ đến mức khiến hiệu trưởng phải đích thân ra mặt.
Ngay trước mặt tất cả sinh viên, ông ta chỉ trích tôi: bôi nhọ bạn học, hành hung thầy cô, báo cảnh sát gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà trường, đạo đức tồi tệ – ra quyết định đuổi học tôi ngay lập tức.
Tôi không cách nào biện minh được, chỉ biết tuyệt vọng cầu cứu cảnh sát.
Nhưng ngay cả cảnh sát cũng chỉ có thể bất lực nói:
“Việc đuổi học là quyết định của nhà trường, chúng tôi không có quyền can thiệp.”
Một nữ cảnh sát trong số đó lặng lẽ liếc tôi, dùng ánh mắt ra hiệu:
“Nghe nói cô ta là con gái cổ đông trường, nhà còn có thế lực… tay không thể bẻ cong chân.”
Thế còn tôi thì sao? Tôi xứng đáng bị đánh à?
Vì bảo vệ kẻ cướp học bổng, nên phải trục xuất người nói sự thật sao?
Tôi chỉ cảm thấy mình không thể thở nổi, dường như đang chìm vào hố sâu tuyệt vọng.
Cô ấy – nữ cảnh sát vừa rồi – thấy tôi sắp ngất đi, liền nhẹ nhàng ôm lấy tôi:
“Cô dẫn con đi băng bó nhé. Con chắc cũng đói rồi đúng không?”
Trong vòng tay dịu dàng đó, tôi như ngửi thấy mùi của mẹ ngày xưa.
Cô dẫn tôi đến một quán ăn, gọi cho tôi một bát há cảo.
Vừa ăn, cô vừa gọi điện nói chuyện với con gái.
Khuôn mặt cô tràn ngập nụ cười, nhẹ giọng dỗ dành:
“Mẹ xong việc là về chơi với con ngay nha, ngoan nào bé yêu.”
Nước mắt tôi rơi xuống, làm bát há cảo mặn hơn một chút.
Tôi vừa khóc vừa cố nhét từng chiếc há cảo vào miệng.
Loại há cảo tượng trưng cho sự đoàn viên này, từ sau năm mười tuổi mẹ tôi chưa từng gói lại.
Bởi vì từng người thân trong nhà tôi lần lượt ra đi.
Trong ký ức, mẹ tôi luôn luôn khóc.
Lần cuối cùng tôi thấy mẹ khóc là ở lễ truy điệu của anh trai.
Anh – mất một cánh tay – được phủ quốc kỳ, nằm trong quan tài lạnh lẽo.
Mẹ tôi bước đi loạng choạng, nâng tay tát vào mặt anh một cái.
“Chẳng phải đã hứa với mẹ rồi sao? Sao con lại nỡ đi trước mẹ?”
Yêu càng nhiều… thì hận càng sâu.
Mẹ tôi đã gánh chịu quá nhiều.
Thậm chí còn chưa kịp nguôi ngoai, ngày hôm sau bà đã lên tiền tuyến ở Vũ Thành.
Lần trở về sau đó, bà đã hóa thành một tấm bằng chứng nhận “anh hùng chống dịch”.
Tôi đứng giữa căn nhà trống hoác, gào gọi ba mẹ.
Đáp lại tôi, chỉ có tiếng vọng của chính mình.
Thứ họ để lại cho tôi… chỉ là chiếc hộp sắt đầy huân chương quân công ấy.
Tôi chỉ muốn biết, những thứ này… rốt cuộc có ích gì?
Tôi thật sự không thể hiểu nổi…
Ăn xong, tôi tạm biệt nữ cảnh sát, chuẩn bị quay về trường thu dọn đồ đạc.
Vừa bước tới dưới khu ký túc xá, tôi đã thấy một cảnh tượng ồn ào náo loạn.
Giữa vòng vây của đám đông, Chu Nhã đang ném từng món đồ của tôi vào đống lửa, còn cười hì hì đắc ý:
“Đồ xui xẻo, đốt đi cho sạch sẽ!”
Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc hộp sắt ấy nằm giữa trung tâm ngọn lửa – tôi phát điên lao tới.
Cứ như không cảm thấy đau, tôi dùng tay không mà bới từng lớp lửa cháy.
Giữa ánh nhìn như nhìn kẻ điên của mọi người xung quanh, hai bàn tay tôi bị bỏng phồng rộp lên vì lửa.
Cuối cùng, tôi cũng cứu được chiếc hộp – ôm chặt nó vào lòng như báu vật mất rồi tìm lại được.
Chu Nhã và đám người đi theo vẫn cười nhạo không ngừng.
“Đồ rách rưới mà ôm như vàng vậy.”
“Biết đâu đem bán được vài đồng ấy chứ, hahaha.”
Tôi không đáp, chỉ im lặng ôm chiếc hộp rời khỏi đám người.
Đến cổng trường, tôi dùng số tiền còn sót lại – chỉ vài chục tệ – gọi một chiếc xe.
Tài xế dừng trước cổng đại viện quân khu, còn chẳng thèm lấy tiền, lái xe đi mất dạng.
Mẹ từng nói, những huân chương này là niềm tự hào của cả gia đình, là vinh quang tối thượng.
Nhưng bây giờ tôi không cần vinh quang nữa.
Tôi chỉ muốn biết… những thứ này, có thể đổi lại ba mẹ tôi không?