
Bạn cùng phòng nhà giàu không chỉ cướp đồ ăn vặt của tôi, mà còn cướp luôn cả học bổng trợ cấp dành cho một đứa mồ côi như tôi.
Tôi tìm đến cố vấn viên để lý luận, ông ta lại nói tôi rảnh rỗi sinh chuyện, còn quay sang hủy luôn tư cách xin vào Đảng của tôi.
Tôi đến viện trưởng khóc lóc cầu xin, viện trưởng lập tức đưa ra giấy tờ đuổi học tôi.
“Chọc giận con gái của cổ đông trường, mà còn đòi học tiếp à?”
Bọn họ châm lửa đốt hết di vật của ba mẹ tôi, còn hét vào mặt tôi:
“Mày đáng đời là đứa mồ côi! Chắc tổ tiên ba đời nhà mày toàn làm chuyện thất đức nên mới bị báo ứng thế này!”
Tôi bất chấp đôi tay bị bỏng nặng, từ trong đống lửa moi ra một chiếc hộp sắt.
Sau đó, tôi ôm chiếc hộp chứa đầy huân chương quân công của cả gia đình, quỳ trước cổng khu đại viện quân đội, đau đớn hét lên:
“Trả lại cho các người! Làm ơn trả lại gia đình tôi!”
Ông nội tôi hy sinh để bảo vệ tổ quốc, ba tôi canh giữ biên cương, mẹ tôi xông pha nơi hiểm nguy ở Vũ Thành, anh trai tôi là cảnh sát đã hy sinh, còn tôi từng cứu người giữa đường.
Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc thì tôi đáng phải chịu báo ứng gì?
…
Bình luận