Chương 26 - Rượu và Lời Mời - Hồ Ly Của Hắn
26
Về sau, ta nên duyên với Cố Văn Tinh.
Đương nhiên không có ai chúc phúc, hôm lễ thành thân diễn ra trời còn đổ mưa to.
Ta và mẹ cũng không thật sự từ mặt nhau, dù bà ấy không ưa Cố Văn Tinh cho lắm thì mỗi dịp lễ tết ta vẫn sẽ về nhà thăm bà ấy một chút.
Rồi chúng ta có con.
Chính là lứa hồ ly thuần chủng kia khiến ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho nên ta ngâm mình trong quán trà ba ngày liền không thèm về.
Ta mặc kệ hắn có đi tìm ta hay không.
"Tiểu Chước, ngươi vừa mới sinh xong, cứ thế này không ổn đâu…"
Tiểu Thanh cụp ô ngồi xuống cạnh ta, giơ ngón tay chọc chọc ta mấy cái.
Ta nằm sấp, hừ hừ hai tiếng.
"Ta phải bỏ hắn."
"... Khoan khoan, mặc dù ta mừng là ngươi đã hết nghĩ quẩn, biết quay lại đường ngay lẽ phải nhưng hai ngươi đến con cũng có với nhau rồi, bây giờ mà bỏ..."
Nhưng mà, Cố Văn Tinh thật sự làm ta tức muốn chết.
Hắn là hồ ly! Hắn! Là! Hồ! Ly!!!
Hắn! Chưa! Từng! Nói! Với! Ta! Mình! Là! Hồ! Ly!
Cho nên đáng lẽ hồi đó ta không cần phải đối đầu với mẹ ta, cũng không cần phải cứu hắn lúc ở chùa Linh Ẩn. Tính về quá khứ thêm chút nữa thì chuyện ta gặp hắn cũng là sai lầm!
Ta lấy hắn, có con rồi mới biết hắn là yêu hồ. Hắn còn thích vuốt đuôi ta, nhưng ta chưa từng sờ lông hắn bao giờ!
Quả thực là bụng dạ Cố Văn Tinh quá sức khó lường.
Ta còn đang đau lòng thì linh thư* của Tiểu Thanh vang lên.
(*một quyển sách có thể dùng để liên lạc bằng giọng nói)
Giọng nói lành lạnh truyền ra từ bên trong lập tức khiến tai ta dỏng lên nghe ngóng.
"Ngươi tìm được nàng rồi à?"
Ta quen cái giọng này đến không thể quen hơn được nữa.
"Đúng vậy, thấy rồi, ở..."
"Được, ta biết rồi."
Giọng nói phía bên kia vẫn bình thản như cũ, hoàn toàn không có vẻ gì của người gấp gáp tìm thê tử bỏ đi ba ngày trời. Cuối cùng ta không nhịn được, đoạt lấy linh thư.
"Cố! Văn! Tinh!"
"Hử?"
m cuối của hắn hơi móc lên, vừa khàn khàn lại êm tai.
Ta há mồm không nói được gì, hắn hỏi ngược lại ta trước.
"Khi nào nàng về nhà?"
"Không về."
"Không về á?"
Trong tiếng nói xen lẫn ý cười.
"Đúng vậy, Cố Văn Tinh ngươi thích làm gì thì làm đi!"
Ta rống lên rồi đóng sập linh thư lại.
"Bà chủ, cho ít rượu đế!" Ta vươn tay gọi bồi bàn.
Có câu gọi là ‘hôm nay có rượu hôm nay say*’. Rượu đúng là một thứ tốt, nó có thể khiến người ta quên phiền não nơi trần thế, quẳng hết những nỗi khó chịu và bất mãn đi.
(*Trích bài thơ Tự khiển - La Ẩn)
"Tiểu Chước, ngươi uống từ từ thôi."
Không biết qua bao lâu, tiếng khuyên nhủ của Tiểu Thanh cũng xa dần. Tầm mắt ta mơ mơ hồ hồ, ánh nến tỏa ra chói mắt. Suy nghĩ của ta lúc thì nhảy đến bàn tay trắng nõn như ngọc của người nào đó dưới ánh trăng, lúc thì nhảy đến khoé miệng hơi cong của hắn.
Vì sao uống say rồi còn cứ nhớ đến hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại, người kia sao lại xuất hiện trước mặt ta thật thế này?
Cảm giác lạnh buốt áp vào mặt ta xua tan cơn say một chút. Những cái bóng chồng trước mặt dần dần sát nhập vào nhau, ta thấy một đôi con ngươi lúc nào cũng bình thản.
Hắn bẹo má ta.
"Say rồi à?"
"Cố Văn Tinh, ngươi buông ra." Ta cau mày.
Hắn làm theo, nhưng sau đó lại cầm cổ tay ta đưa đến miệng mình, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay ta.
"..."
"Có phải cái này của ngươi…" Ta chỉ chỉ đầu, mơ màng: "... không hoạt động không?"
Hắn bật cười rồi thản nhiên kệ ta tự rót đầy chén, chống cằm nhìn ta uống cạn. Áo đạo sĩ màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp xuất trần của hắn, nịnh mắt muốn chết.
Rượu bắt đầu ngấm, ta mê man rơi vào cặp mắt chứa cả dải ngân hà kia, định bụng phải xem cho thật kỹ.
Lông mi của hắn rất dài. Đại sảnh quán trà huyên náo tiếng người đến người đi. Ánh nến phản chiếu trong mắt hắn như các vì sao đang trôi nổi.
"Cố Văn Tinh, ngươi đúng là yêu quái. Chỉ có ánh sao trong mắt yêu quái mới có thể chuyển động thôi."
Ta nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, lung tung nói bừa.
Hắn cười, mắt cong cong.
Sau đó hắn bế bổng ta lên bằng một tay. Ta thấy trời đất như quay cuồng, ồn ào đòi xuống, hắn lại bóp eo ta một cái.
"Đừng nhúc nhích."
"Ta không sợ ngươi đâu nhé." Ta hừ hừ hai tiếng.
"A Chước, bình rượu này bị nàng uống cạn rồi, về nhà với ta thôi."
Hắn khẽ nói.
Về sau, ta nên duyên với Cố Văn Tinh.
Đương nhiên không có ai chúc phúc, hôm lễ thành thân diễn ra trời còn đổ mưa to.
Ta và mẹ cũng không thật sự từ mặt nhau, dù bà ấy không ưa Cố Văn Tinh cho lắm thì mỗi dịp lễ tết ta vẫn sẽ về nhà thăm bà ấy một chút.
Rồi chúng ta có con.
Chính là lứa hồ ly thuần chủng kia khiến ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho nên ta ngâm mình trong quán trà ba ngày liền không thèm về.
Ta mặc kệ hắn có đi tìm ta hay không.
"Tiểu Chước, ngươi vừa mới sinh xong, cứ thế này không ổn đâu…"
Tiểu Thanh cụp ô ngồi xuống cạnh ta, giơ ngón tay chọc chọc ta mấy cái.
Ta nằm sấp, hừ hừ hai tiếng.
"Ta phải bỏ hắn."
"... Khoan khoan, mặc dù ta mừng là ngươi đã hết nghĩ quẩn, biết quay lại đường ngay lẽ phải nhưng hai ngươi đến con cũng có với nhau rồi, bây giờ mà bỏ..."
Nhưng mà, Cố Văn Tinh thật sự làm ta tức muốn chết.
Hắn là hồ ly! Hắn! Là! Hồ! Ly!!!
Hắn! Chưa! Từng! Nói! Với! Ta! Mình! Là! Hồ! Ly!
Cho nên đáng lẽ hồi đó ta không cần phải đối đầu với mẹ ta, cũng không cần phải cứu hắn lúc ở chùa Linh Ẩn. Tính về quá khứ thêm chút nữa thì chuyện ta gặp hắn cũng là sai lầm!
Ta lấy hắn, có con rồi mới biết hắn là yêu hồ. Hắn còn thích vuốt đuôi ta, nhưng ta chưa từng sờ lông hắn bao giờ!
Quả thực là bụng dạ Cố Văn Tinh quá sức khó lường.
Ta còn đang đau lòng thì linh thư* của Tiểu Thanh vang lên.
(*một quyển sách có thể dùng để liên lạc bằng giọng nói)
Giọng nói lành lạnh truyền ra từ bên trong lập tức khiến tai ta dỏng lên nghe ngóng.
"Ngươi tìm được nàng rồi à?"
Ta quen cái giọng này đến không thể quen hơn được nữa.
"Đúng vậy, thấy rồi, ở..."
"Được, ta biết rồi."
Giọng nói phía bên kia vẫn bình thản như cũ, hoàn toàn không có vẻ gì của người gấp gáp tìm thê tử bỏ đi ba ngày trời. Cuối cùng ta không nhịn được, đoạt lấy linh thư.
"Cố! Văn! Tinh!"
"Hử?"
m cuối của hắn hơi móc lên, vừa khàn khàn lại êm tai.
Ta há mồm không nói được gì, hắn hỏi ngược lại ta trước.
"Khi nào nàng về nhà?"
"Không về."
"Không về á?"
Trong tiếng nói xen lẫn ý cười.
"Đúng vậy, Cố Văn Tinh ngươi thích làm gì thì làm đi!"
Ta rống lên rồi đóng sập linh thư lại.
"Bà chủ, cho ít rượu đế!" Ta vươn tay gọi bồi bàn.
Có câu gọi là ‘hôm nay có rượu hôm nay say*’. Rượu đúng là một thứ tốt, nó có thể khiến người ta quên phiền não nơi trần thế, quẳng hết những nỗi khó chịu và bất mãn đi.
(*Trích bài thơ Tự khiển - La Ẩn)
"Tiểu Chước, ngươi uống từ từ thôi."
Không biết qua bao lâu, tiếng khuyên nhủ của Tiểu Thanh cũng xa dần. Tầm mắt ta mơ mơ hồ hồ, ánh nến tỏa ra chói mắt. Suy nghĩ của ta lúc thì nhảy đến bàn tay trắng nõn như ngọc của người nào đó dưới ánh trăng, lúc thì nhảy đến khoé miệng hơi cong của hắn.
Vì sao uống say rồi còn cứ nhớ đến hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại, người kia sao lại xuất hiện trước mặt ta thật thế này?
Cảm giác lạnh buốt áp vào mặt ta xua tan cơn say một chút. Những cái bóng chồng trước mặt dần dần sát nhập vào nhau, ta thấy một đôi con ngươi lúc nào cũng bình thản.
Hắn bẹo má ta.
"Say rồi à?"
"Cố Văn Tinh, ngươi buông ra." Ta cau mày.
Hắn làm theo, nhưng sau đó lại cầm cổ tay ta đưa đến miệng mình, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay ta.
"..."
"Có phải cái này của ngươi…" Ta chỉ chỉ đầu, mơ màng: "... không hoạt động không?"
Hắn bật cười rồi thản nhiên kệ ta tự rót đầy chén, chống cằm nhìn ta uống cạn. Áo đạo sĩ màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp xuất trần của hắn, nịnh mắt muốn chết.
Rượu bắt đầu ngấm, ta mê man rơi vào cặp mắt chứa cả dải ngân hà kia, định bụng phải xem cho thật kỹ.
Lông mi của hắn rất dài. Đại sảnh quán trà huyên náo tiếng người đến người đi. Ánh nến phản chiếu trong mắt hắn như các vì sao đang trôi nổi.
"Cố Văn Tinh, ngươi đúng là yêu quái. Chỉ có ánh sao trong mắt yêu quái mới có thể chuyển động thôi."
Ta nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, lung tung nói bừa.
Hắn cười, mắt cong cong.
Sau đó hắn bế bổng ta lên bằng một tay. Ta thấy trời đất như quay cuồng, ồn ào đòi xuống, hắn lại bóp eo ta một cái.
"Đừng nhúc nhích."
"Ta không sợ ngươi đâu nhé." Ta hừ hừ hai tiếng.
"A Chước, bình rượu này bị nàng uống cạn rồi, về nhà với ta thôi."
Hắn khẽ nói.