Chương 25 - Trả lời - Hồ Ly Của Hắn
25
Mặt trời đỏ rực dần chìm xuống đường chân trời. Bất giác ta đã dẫn Cố Văn Tinh đến nơi ta hay đến hồi bé. Khi còn nhỏ có ấm ức gì ta thích âm thầm khóc ở chỗ này.
Quạ đen kêu quang quác, mặt đất lác đác vài nhánh cây khô.
Hắn để yên mặc ta kéo đi.
Hình như hắn vẫn luôn im lặng, cụp mắt nhìn ta. Ráng chiều đỏ rực phản chiếu trong ánh mắt của hắn, tựa như một nguồn sáng bất tận.
Lòng ta bỗng dấy lên một xíu hối hận.
Đáng lẽ không nên cứ vậy ra ngoài, bỏ mặc mẹ ở nhà.
Ta thút thít khóc nấc lên, nhưng cũng không muốn trở về.
Tứ bề im ắng tịch liêu, Cố Văn Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu ta.
"Xấu hổ quá đi nè."
Giọng hắn vừa thủ thỉ lại êm tai, giống mây bồng bềnh phiêu lãng phía chân trời.
"Lớn từng này rồi còn khóc nhè."
"..."
Muốn đánh hắn ghê.
"Chẳng lẽ chàng chưa cãi nhau với gia đình bao giờ?"
Ta trừng hắn bằng đôi mắt đỏ hoe. Hắn tự nhiên mà ngồi xuống cạnh ta, vơ một nhánh cây trên đất, ánh mắt xa xăm lại hững hờ.
"Ta ấy à... Lúc còn rất nhỏ đã trốn nhà đi lang thang, cha ta không thèm để mắt đến ta nữa."
Hình như đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc đến người nhà.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó á?"
Hắn hơi nhếch mép nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc.
"Sau đó ta tự sinh tự diệt thôi. Cho nên, có mẹ quan tâm nàng cũng rất tốt, không phải sao?"
Gió đêm nay bỗng khô nóng oi ả hơn mọi khi.
Ta cảm thấy mình nhìn không thấu người trước mặt, chắc hẳn là bởi bản chất bên trong của hắn chính là cô độc.
Cố Văn Tinh tựa như bóng tối vô tận, thâm sâu nhưng cũng... hấp dẫn khó cưỡng.
Ta cười.
"Chàng không sợ ta thật sự về nhà nghe lời mẹ, không theo chàng nữa à?"
Hắn hơi hé mắt suy tư, có vẻ chưa kịp phản ứng.
"Vậy nàng đừng về."
Sau đó hắn nắm lấy cổ tay ta.
Mặt trời đỏ rực dần chìm xuống đường chân trời. Bất giác ta đã dẫn Cố Văn Tinh đến nơi ta hay đến hồi bé. Khi còn nhỏ có ấm ức gì ta thích âm thầm khóc ở chỗ này.
Quạ đen kêu quang quác, mặt đất lác đác vài nhánh cây khô.
Hắn để yên mặc ta kéo đi.
Hình như hắn vẫn luôn im lặng, cụp mắt nhìn ta. Ráng chiều đỏ rực phản chiếu trong ánh mắt của hắn, tựa như một nguồn sáng bất tận.
Lòng ta bỗng dấy lên một xíu hối hận.
Đáng lẽ không nên cứ vậy ra ngoài, bỏ mặc mẹ ở nhà.
Ta thút thít khóc nấc lên, nhưng cũng không muốn trở về.
Tứ bề im ắng tịch liêu, Cố Văn Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu ta.
"Xấu hổ quá đi nè."
Giọng hắn vừa thủ thỉ lại êm tai, giống mây bồng bềnh phiêu lãng phía chân trời.
"Lớn từng này rồi còn khóc nhè."
"..."
Muốn đánh hắn ghê.
"Chẳng lẽ chàng chưa cãi nhau với gia đình bao giờ?"
Ta trừng hắn bằng đôi mắt đỏ hoe. Hắn tự nhiên mà ngồi xuống cạnh ta, vơ một nhánh cây trên đất, ánh mắt xa xăm lại hững hờ.
"Ta ấy à... Lúc còn rất nhỏ đã trốn nhà đi lang thang, cha ta không thèm để mắt đến ta nữa."
Hình như đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc đến người nhà.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó á?"
Hắn hơi nhếch mép nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc.
"Sau đó ta tự sinh tự diệt thôi. Cho nên, có mẹ quan tâm nàng cũng rất tốt, không phải sao?"
Gió đêm nay bỗng khô nóng oi ả hơn mọi khi.
Ta cảm thấy mình nhìn không thấu người trước mặt, chắc hẳn là bởi bản chất bên trong của hắn chính là cô độc.
Cố Văn Tinh tựa như bóng tối vô tận, thâm sâu nhưng cũng... hấp dẫn khó cưỡng.
Ta cười.
"Chàng không sợ ta thật sự về nhà nghe lời mẹ, không theo chàng nữa à?"
Hắn hơi hé mắt suy tư, có vẻ chưa kịp phản ứng.
"Vậy nàng đừng về."
Sau đó hắn nắm lấy cổ tay ta.