Chương 27 - Giai Thoại của Hai Hồ Ly - Hồ Ly Của Hắn

27

Trăng sáng sao thưa.

Cố Văn Tinh cõng ta đi trên đường, ta ngứa tay buồn bực gẩy gẩy tóc con của hắn. Mùi hương trên người hắn luôn có thể khiến ta yên tâm.

"Tại sao chàng lại lừa ta?" Ta hỏi hắn.

"Hử?"

"Đừng có mà giả ngu!"

Hắn không trả lời, đây là lần đầu tiên hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của ta. Ở góc này ta không sao mà thấy được mắt hắn, nếu không thì ta chắc chắn có thể soi được thông tin gì đó.

Hắn chỉ cười.

Giữa hè đồng ruộng trải đầy ánh trăng, tiếng ve kêu rả rích vang vọng.

Ta thấy bực tức khó chịu.

Lúc sắp đến cửa nhà thì ta nhảy xuống khỏi lưng hắn.

Hắn quay người cụp mắt nhìn ta, ánh sao lấp lánh rơi vào mắt hắn. Ta xị mặt đẩy hắn một cái.

Cố Văn Tinh kệ ta đẩy mình lùi về sau. Cửa nhà có một ao nước nhỏ, ánh trăng phản chiếu trên những gợn sóng lăn tăn.

"Chàng thật sự tưởng ta chẳng biết gì à, Lục Bộ Cô?"

Ta lại đẩy hắn, hắn lặng lẽ mở mắt, cứ thế ngã xuống ao.

Tiếng động rất lớn vang lên, nước bắn lên tung tóe, bọt sóng dập dờn dưới ánh trăng.

Mặt nước lặng dần, hắn vuốt mặt, lúc chống tay ngoi lên bờ nhìn ta thì đã đổi sang khuôn mặt lâu rồi không xuất hiện.

Nước chảy qua trán hắn. Đôi môi mỏng ửng đỏ, lúc nhếch lên thì vừa bắt mắt vừa rung động lòng người.

"Nàng phát hiện khi nào?"

Cố Văn Tinh… À không, phải gọi là Lục Bộ Cô mới đúng. Lục Bộ Cô dứt khoát ngồi luôn bên mép ao. Những giọt nước trượt theo đường cong của khuôn mặt, nhỏ xuống khỏi cằm, quyến rũ chết đi được.

Ta ngồi xổm trước mặt hắn.

"Chàng nghĩ ta khờ thật đấy à?"

Ở quán trà uống liền ba ngày trời, ta đã hoàn toàn thông suốt rồi.

Lục Bộ Cô và Cố Văn Tinh... rõ là có quá nhiều điểm tương đồng.

Lúc trước dẫn Cố Văn Tinh đến địa bàn của tộc yêu hồ hắn không thấy lạ lẫm mảy may. Nhớ đến trước nữa, khi mới gặp Lục Bộ Cô cũng tỏ vẻ quen biết ta.

Hắn không hề có ý định giấu diếm điều gì, chỉ là chưa mở miệng nói chân tướng cho ta thôi.

"Vì sao chàng không nói cho ta chàng chính là Lục Bộ Cô?" Ta hỏi.

Hắn không lên tiếng.

Đột nhiên ta cảm thấy lạc lõng vô cớ, rõ ràng ở bên hắn lâu như vậy rồi mà ta vẫn không hiểu được hắn.

Ta đứng phắt dậy, không muốn để ý đến hắn nữa.

Hắn bắt lấy tay ta.

"Ta sợ."

Khi nói câu này, hắn tránh ánh mắt của ta.

Khuôn mặt của Lục Bộ Cô đẹp hơn Cố Văn Tinh nhiều, nhưng giọng nói lại chứa sự bối rối hiếm thấy.

"Nàng đã nói nàng không thích Lục Bộ Cô mà."

Hắn nắm tay ta, kéo ta lại gần.

"Nàng biết đấy, ta chưa từng là một kẻ dễ mến, bất kể lúc là Cố Văn Tinh hay Lục Bộ Cô."

Đuôi mắt của hắn thật ra hơi cong hất lên.

Ta nhẹ nhàng chạm tay miết theo độ cong ấy.

"Kẻ khác ghét ta ta mặc kệ, nhưng ta sợ nàng cũng không thích ta."

Giọng nói khàn khàn, vừa nghiêm túc vừa cố chấp.

"Nàng nói nàng thích đạo sĩ, vậy ta làm đạo sĩ."

"Làm cả đời cũng không sao."

"..."

"Chàng… có ngốc không vậy?"

Giật tay mãi mà không được, ta dứt khoát để yên cho hắn nắm luôn. Ánh nguyệt êm ái phủ trên mặt nước, hơi men chếnh choáng bị gió đêm thổi bay hết.

"Ngốc thật hả?"

Hắn cũng nói đùa.

"Nhưng mà, với ta thì chỉ cần có thể giữ nàng lại bên mình là được."

Hắn kéo một cái. Suýt thì ta bị kéo luôn xuống nước, chưa kịp phản ứng gì đã bị một nụ hôn dịu dàng chặn họng.

Mùa hạ gió mát trăng thanh, hắn thì thầm, môi vẫn chạm môi.

"Dùng thủ đoạn gì cũng được hết."

Đêm đó mặt trăng rất tròn.

Đến rất lâu sau đó, ta thỉnh thoảng vẫn nhớ tới có một đêm nọ, giai thoại bắt đầu bằng việc hai con hồ ly ngụy trang làm người gặp nhau, một con thì đang cố học cách sử dụng thuật mê hoặc còn một con thì vừa hay trở thành mục tiêu.

Bọn họ ai cũng nói Cố Văn Tinh là một người xấu, còn nói không việc xấu gì mà Lục Bộ Cô không làm nhưng bọn họ đâu biết hắn thật ra rất tốt.

Chỉ có mình ta biết.

Hắn là người của ta, cũng là hồ ly của ta.

Của riêng ta.

(HẾT)