Chương 22 - Sự giả ngu - Hồ Ly Của Hắn

22

Khi Cố Văn Tinh tỉnh lại thì màn đêm đã lặng lẽ buông xuống. Mưa vẫn đang rơi.

Hắn ho khan hai tiếng, cách đống lửa đang reo tích tách yên tĩnh nhìn ta.

"Cố Văn Tinh, tại sao ngươi lại phải tiết lộ bí kíp của Thanh Nhai Tông ra ngoài?"

Lần này là ta mở miệng trước.

Hình như hắn rất có hứng thú với vấn đề này, chống đất ngồi dậy. Lúc ngẩng đầu cằm hắn tạo thành một độ cong rất đẹp.

"Nếu nàng có một bản bí kíp tuyệt thế nhưng cả thiên hạ ai cũng biết nàng có bí kíp thì sẽ ra sao?"

Hắn lười biếng lại ung dung, còn mang chút vẻ ngạo mạn.

"Toàn giới võ lâm sẽ nghĩ cách uy hiếp, dụ dỗ, bắt nàng giao bí kíp ra, đúng chưa?"

Hắn bật cười một tiếng.

"Nếu nàng không đủ mạnh để áp chế tất cả bọn họ thì không bằng tự mình tung bí kíp ra cho mọi người thấy hết đi."

"..."

"Cố Văn Tinh, Lục Cửu Bá chết rồi. Hắn tu luyện bí kíp ngươi tiết lộ sau đó tẩu hoả nhập ma."

Ta nhìn thẳng mắt hắn, chậm rãi nói.

Lục Cửu Bá là thủ lĩnh của một trong những thế lực xấu xa trên giang hồ, đốt nhà giết người cướp của… việc ác gì cũng làm.

Biết tin hắn chết, đột nhiên ta nảy ra một suy nghĩ.

Có lẽ, Cố Văn Tinh đang bảo vệ Thanh Nhai Tông.

"Có phải ngươi biết Lục Cửu Bá chuẩn bị tập kết huynh đệ đến cướp trắng bí kíp của Thanh Nhai Tông nên mới dứt khoát truyền bí kíp ra ngoài không?"

"Nếu đánh thật thì giờ Thanh Nhai Tông không chỉ đơn giản là tụt địa vị trên giang hồ đâu nhỉ..."

Hắn im lặng một hồi lâu.

Ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn lung linh huyền ảo. Tự nhiên hắn cười cong cả mắt, không biết là thấy buồn cười thật hay mang ý giễu cợt.

"Trong mắt nàng ta tốt như vậy thật à?"

"..."

Xem ra hắn không định thừa nhận.

Ta nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay không có trăng.

Cố Văn Tinh cố ý gây tiếng động, giọng nói hơi cộc cằn không giống mọi khi.

"Nàng nhìn trời làm gì, nhìn ta đây này."

"Ta nhìn ngươi làm gì?"

"Ừ thì..." Ánh mắt hắn vẫn đượm ý cười, nửa như suy tư nửa như chứa quyến luyến vô bờ.

"Thật ra là ta muốn ngắm nàng... Bởi vì, sau này có lẽ sẽ rất khó gặp lại nữa."

Giọng nói đột ngột trầm xuống không kịp cho ta thời gian chuẩn bị, khiến tim ta đập lỡ nửa nhịp.

Đúng vậy, đạo sĩ và yêu quái ở bên nhau thì còn ra thể thống gì.

Tay ta lặng lẽ siết chặt.

Với cả, Cố Văn Tinh đúng là không có ràng buộc, nhưng ta không giống thế. Mẹ ta mà biết ta phải lòng nhân loại, lại còn là một đạo sĩ thì bà ấy không đánh gãy chân ta mới là lạ.

Cho nên ta chỉ đành giả ngu.