Chương 21 - Nhớ - Hồ Ly Của Hắn

21

Sau khi Linh Hồ Thưởng bế mạc, ta không còn dính dáng gì đến Lục Bộ Cô nữa.

Nghe nói hắn cực kỳ phóng túng, có lẽ hắn thích ta cũng chỉ là xúc động nhất thời mà thôi. Ta mà rảnh hơi đi tìm hiểu ý tứ trong lời nói của hắn đêm đó thì chẳng bằng dùng tâm sức ấy mà quên cái câu "Ta thích một đạo sĩ." kia đi còn hơn.

Ta lại đến nhân gian tu luyện và trải nghiệm, cũng từng nghĩ tới việc chọn mục tiêu kế tiếp để học kỹ năng mê hoặc nhưng cuối cùng vẫn không hành động.

Ngày nọ, trời mưa, ta bắt gặp Tiểu Thanh đang vội vội vàng vàng đi trên đường.

"Ngươi đi đâu đấy?" Ta hỏi cô nàng.

Cô nàng cầm một chiếc ô trúc, úp úp mở mở tới gần ta.

"Ngươi còn nhớ Cố Văn Tinh không?"

Tự dưng nghe thấy cái tên này, lòng ta vẫn xao động.

"N… nhớ, làm sao?"

"Hắn bị người của Thanh Nhai Tông chặn ở chùa Linh Ẩn!"

"..."

Tiểu Thanh biết ta không mấy mặn mà với việc hóng hớt mấy chuyện náo nhiệt kiểu này nên định đi tiếp, ta vội giữ ống tay áo của cô nàng.

"Đưa ta đi cùng...!"

Ta ngẩng đầu, yên lặng nhìn Tiểu Thanh.

Chuyện Cố Văn Tinh tiết lộ bí kíp ngàn năm của Thanh Nhai Tông ra ngoài là sự thật, vì hắn mà giới võ lâm rung chuyển cũng là sự thật.

Lúc ta đến, nhìn lướt một cái là thấy ngay Cố Văn Tinh đang bị dồn trên đài cao.

Hắn chẳng tỏ vẻ gì, như thể người tiết lộ bí kíp của môn phái cho cả thiên hạ không phải hắn, người bị dồn trên đài cao không phải hắn, người bị bao vây công kích cũng không phải hắn.

Thiếu niên cười khẽ với ta dưới ánh trăng mấy tháng trước vẫn thế, khóe miệng luôn treo ý cười khiến người ta không thể nhìn thấu.

"Cố Văn Tinh! Ngươi tiết lộ bí kíp của Thanh Nhai Tông, còn cấu kết với đám chó săn trên giang hồ, hại... hại môn phái của chúng ta suýt sụp đổ!!"

Người cầm đầu hét to, Tiểu Thanh kéo ta nhón chân lên. Ta cũng muốn xem rõ chút, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt hắn.

Không không, nhiều người như vậy, sao hắn có thể thấy ta được. Hắn chỉ nhìn bao quát cả đám đông thôi.

Ánh mắt của Cố Văn Tinh như là hồ nước, một hồ nước tinh khiết và thanh tịnh nhất ta từng thấy.

Thanh kiếm mỏng đâm xuyên qua vai Cố Văn Tinh.

Hành động này làm đám đông xôn xao. Kẻ ra tay thuộc Vận Kiếm Phái, Tiểu Thanh khẽ thì thầm với ta rằng lúc trước người này có ân oán với Cố Văn Tinh.

Có người đi đầu mở đường, càng ngày càng nhiều người công kích hắn.

Cố Văn Tinh không hề tránh.

Ta trơ mắt nhìn máu tóe ra, kiếm sắc chọc thủng bụng hắn.

Rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy? Sao lại không tránh? Không phải hắn chạy trốn rất xuất sắc hay sao?

Hắn tìm thấy ta giữa đám người dễ như không.

Sau đó Cố Văn Tinh chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Lúc dẫm lên biển người tha hắn đi ta còn chưa cả kịp nhận ra bản thân mình đang làm gì.

Gió vùn vụt quất bên tai ta, hắn để yên cho bản thể hồ ly của ta ngậm trong miệng. Ta nghe tiếng bọn họ chửi rủa:

"Là yêu hồ!!"

"Quả nhiên Cố Văn Tinh có vấn đề!! Hắn cấu kết với lũ yêu quái!!"

"Kẻ mang tai họa! Mọi người thấy chưa! Các ngươi nghĩ một người phe chính nghĩa liệu có giao du với yêu quái không?!"

"..."

Mưa bắt đầu nặng hạt, ta buông hắn xuống nền một tòa miếu đổ nát.

Hắn dựa vào tường, máu loang lổ thấm ướt trang phục, vẫn đang nhìn ta chăm chăm không hề chớp mắt. Con ngươi như ngọc lưu ly trong vắt được nước mưa gột rửa.

Thoáng chốc ta bỗng thấy may mà đám người kia không chạm vào đôi mắt này…

Đẹp như vậy mà hỏng mất thì tiếc biết bao.

"Một......"

Hắn đột nhiên giơ tay, chỉ vào ta.

"Hai......"

"Ba......"

"..."

"... Tám. Chín."

"Nàng có chín cái đuôi nè, bé hồ ly."

Lúc nào rồi hắn còn có tâm trạng ở đó mà đếm đuôi ta?

Ta nhăn mũi, hóa thành hình người và ngồi xuống trước mặt hắn.

"Ngươi sao rồi?"

"Chưa chết được."

Hắn thờ ơ sờ lên những vết thương máu thịt be bét, ta nhìn mà còn sót thay. Ta vừa vươn tay ngăn không cho hắn chọc vào miệng vết thương nữa thì mắt chúng ta đối diện nhau.

Đôi con ngươi trong suốt không khác gì loại ngọc lưu ly thượng hạng nhất thế gian.

Ta không biết mình đang lo lắng vớ vẩn cái gì.

Đầu hắn hơi nghiêng, lúc hắn nói trong giọng có ý cười.

"Ta không sao."

Ta rụt tay về, đầu óc cứ bồng bềnh như trên mây. Ta quay ra nhìn mưa ngoài cửa sổ.

"Ừm, ta đi đây, ngươi... bảo trọng."

Ta nghĩ mình nên rời đi cho thật dứt khoát nhưng hắn đã túm lấy cổ tay ta trước khi ta kịp đứng dậy. Tay hắn lạnh buốt.

Hắn không nói lời nào, cứ thế nắm tay ta không buông.

"Cố Văn Tinh, ta..."

Ta thở dài, quay đầu yên lặng nhìn hắn.

Quả này mình tiêu đời, thích hắn thật rồi, ta nghĩ.

Đột nhiên hắn kéo ta vào lòng.

Vẫn may cơ thể hắn còn ấm lắm.

Mùi mưa ẩm tràn vào xoang mũi, đi cùng vị máu tanh nồng. Các giác quan của ta tựa như bị phóng đại vô hạn, trong tiếng mưa rơi sàn sạt ta vẫn nghe rõ mồn một nhịp thở của Cố Văn Tinh.

"Ta cố ý đó."

Hắn chợt nói rất khẽ.

"Ta cố ý để đám người kia bao vây công kích ta đó. Nàng đã tới cứu ta rồi thì đừng hòng ta buông tay để nàng rời đi."

"Nhưng ngươi là đạo sĩ."

Ta cố rụt tay về nhưng không thoát khỏi tay hắn được.

"Có gì liên quan?"

Hơi thở nóng rực của hắn phả trên cổ ta, bàn tay vòng quanh hông ta cũng không yên phận.

"Cố Văn Tinh!"

"Đây."

Tiếng nói thều thào vọng ra từ cổ họng, lúc này ta mới phát hiện hắn gác cằm trên vai mình. Ta sờ lên trán hắn, quả nhiên sốt cao rồi.

Hô hấp của hắn nhẹ dần, trọng lượng cả người đè lên ta, khi ấy ta mới nhận ra hắn gắng gượng gồng nãy giờ.

Ta nhẹ nhàng đẩy nhưng hắn không tỉnh.

Ta nhìn chằm chằm đôi tai hơi hồng của hắn, thật ra xét theo tiêu chuẩn của yêu hồ thì gương mặt này của Cố Văn Tinh rõ ràng không thể tính là đẹp đến ngây ngất, nhưng hết lần này tới lần khác khiến cho ta thầm thương trộm nhớ.

Đúng vậy, ta vẫn luôn nhớ về hắn, từ đêm trăng hôm nọ đến tận ngày mưa hôm nay.