Chương 23 - Bối rối - Hồ Ly Của Hắn

23

"Ngươi đừng nhìn ta, Cố Văn Tinh..."

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng.

Chợt một trận gió to nổi lên dập tắt cả đống lửa.

Giây phút bóng tối hoàn toàn bao phủ, ta cảm giác có bàn tay nắm lấy tay mình.

Cố Văn Tinh nhẹ nhàng đè lên người ta.

"Thật sự không có cảm giác gì với ta sao?"

Mắt ta vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được bóng tối, giọng nói trầm khàn bên tai không ngừng từng bước xâm chiếm đầu óc.

Cảm nhận được hô hấp của hắn phả trên làn da, ta nghiêng mặt đi.

"Không có."

Hắn cười.

"Đồ lừa đảo."

......

Lại im lặng.

Sau khi đồng tử dần quen với bóng tối, ta mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ để đánh giá khuôn mặt hắn nhưng quá tù mù nên ta không thấy rõ cảm xúc trên đó.

Ngón trỏ của hắn trườn lên cổ tay ta, khẽ vuốt.

"Ta ‘ăn’ sạch nàng luôn ở đây có được không?"

"..."

Ta vừa nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của Cố Văn Tinh, vừa châm chước xem nên mở miệng thế nào.

"Ta không thể theo chàng."

"Vì sao?"

"Bởi vì chàng là người, lại còn là đạo sĩ."

"Chuyện này rất quan trọng ư?"

Ta gật nhẹ, không biết hắn có nhìn thấy không. Tiếng mưa rơi rào rào, ta hy vọng mình không nghe rõ những lời nói càng lúc càng sát gần tai.

"Yểu Chước, nàng không thể ở bên ta mà không để ý chuyện ta là ai sao? Bất kể ta là người hay quỷ, nàng có thể chỉ thích chính bản thân ta được không?"

Hắn nỉ non bên tai ta, tóc cọ trên gò má, hơi ngứa.

Thì ra thứ Cố Văn Tinh bận tâm là điều này. Hắn muốn có ai đó thích hắn mà không màng các điều kiện bề ngoài.

"Thế nhưng, mẹ ta sẽ không đồng ý đâu."

Từ nhỏ mẹ đã dạy ta rằng yêu đương với nhân loại là một chuyện rất đáng xấu hổ.

"Sao mẹ vợ ta lại không đồng ý?"

"..." Gọi thuận miệng ghê vậy luôn?

Ta nghe tiếng cười khẽ của hắn vang lên bên tai. m thanh mang cảm giác thong dong trời sinh, như có ma lực khiến lòng ta cồn cào.

"Vậy đi gặp bà ấy đặt vấn đề thôi. Thuyết phục được mẹ là có thể cưới nàng, đúng không?"

Hắn đang chờ thái độ của ta, ta biết.

Bầu không khí tĩnh lặng, mặt ta ngượng đến đỏ bừng.

"... Ừ."

Hắn trượt xuống khỏi cơ thể ta.

Thế mà đúng là không chạm vào người ta thật.

"Sao nào?" Cố Văn Tinh híp mắt hỏi ta.

Sau khi mưa tạnh bà nguyệt lặng lẽ ló dạng. Dưới ánh trăng ta lại thấy vành tai hơi đỏ của hắn.

Ta ra sức ráng không để khóe miệng cong lên.

Hoá ra, có người cũng hết sức bối rối giống ta.