Chương 13 - Lời Tự Thú - Hồ Ly Của Hắn
13
"Công tử còn nhớ không? Đó là một đêm tuyết rơi gió lạnh thấu xương, ngươi đã cứu ta..."
Ta thuận miệng bịa bừa ra chuyện năm xưa vừa gặp đã yêu.
"Ta chưa từng thấy tuyết." Hắn cười nói.
...... Kì thực ta cũng chưa thấy bao giờ.
"Cho nên, cô nương nhận nhầm người hả?"
Hắn nghiêng đầu, ánh lửa đỏ rực chiếu vào nửa mặt bên của hắn. Mãi một lúc lâu hắn cười khẽ.
"Ta biết ngay mà, loại người như ta đây sao có thể được ai thích chứ."
"..."
Tim ta đột nhiên thắt lại.
Thế nên ta nghiêng người về phía trước một chút, nghiêm túc nhìn thẳng mắt hắn.
"Nhưng chuyện ta nghĩ công tử là người tốt... là thật đó."
"Hử?"
Hắn hơi hơi nhích lại gần ta một chút, khoảng cách giữa hai chúng ta rất gần.
Sống mũi cao thẳng của hắn suýt thì cọ vào chóp mũi ta, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt toàn ý cợt nhả.
…
Hắn lùi ra.
"Trước kia bọn họ luôn nói ta là người xấu, ai cũng tránh ta như tránh tà. Ta nghĩ mình không thể vô duyên vô cớ gánh cái tiếng xấu này được, vì vậy ta làm ra rất nhiều chuyện xấu luôn."
Ánh lửa bập bùng phản chiếu trên con ngươi hắn, đôi đồng tử dấy lên tia sáng lập loè như chứa đựng cả dải ngân hà.
"Cô nương đã cho rằng ta là người tốt, vậy thì ta đành phải làm người tốt của cô nương thôi."
"Công tử còn nhớ không? Đó là một đêm tuyết rơi gió lạnh thấu xương, ngươi đã cứu ta..."
Ta thuận miệng bịa bừa ra chuyện năm xưa vừa gặp đã yêu.
"Ta chưa từng thấy tuyết." Hắn cười nói.
...... Kì thực ta cũng chưa thấy bao giờ.
"Cho nên, cô nương nhận nhầm người hả?"
Hắn nghiêng đầu, ánh lửa đỏ rực chiếu vào nửa mặt bên của hắn. Mãi một lúc lâu hắn cười khẽ.
"Ta biết ngay mà, loại người như ta đây sao có thể được ai thích chứ."
"..."
Tim ta đột nhiên thắt lại.
Thế nên ta nghiêng người về phía trước một chút, nghiêm túc nhìn thẳng mắt hắn.
"Nhưng chuyện ta nghĩ công tử là người tốt... là thật đó."
"Hử?"
Hắn hơi hơi nhích lại gần ta một chút, khoảng cách giữa hai chúng ta rất gần.
Sống mũi cao thẳng của hắn suýt thì cọ vào chóp mũi ta, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt toàn ý cợt nhả.
…
Hắn lùi ra.
"Trước kia bọn họ luôn nói ta là người xấu, ai cũng tránh ta như tránh tà. Ta nghĩ mình không thể vô duyên vô cớ gánh cái tiếng xấu này được, vì vậy ta làm ra rất nhiều chuyện xấu luôn."
Ánh lửa bập bùng phản chiếu trên con ngươi hắn, đôi đồng tử dấy lên tia sáng lập loè như chứa đựng cả dải ngân hà.
"Cô nương đã cho rằng ta là người tốt, vậy thì ta đành phải làm người tốt của cô nương thôi."