Chương 14 - Tình cảm và Sự Bất Ngờ - Hồ Ly Của Hắn
14
"Cố Văn Tinh."
"Hử?"
Hắn bảo ta dựa vào gốc cây nghỉ qua đêm nay. Trời rất tối, chỉ có đốm lửa phía trước là nguồn sáng duy nhất.
Mặc dù ta không sợ, nhưng ta nghĩ lúc này một cô gái yếu đuối bình thường hẳn là sẽ sợ chút nhỉ.
"Ta không ngủ được."
Người trên cây không có phản ứng gì, ta lại gọi một tiếng, hắn vẫn không thèm đáp. Vì thế ta quay người liếc sang thăm dò, ai ngờ hắn đang lặng lẽ nhìn ta.
Đêm tối, gió nhẹ, trai đơn gái chiếc.
Ta nghĩ giờ khắc này thân là một con hồ ly ta nên làm chút gì đó, ví dụ như dùng thuật mê hoặc. Ánh trăng rơi trên gò má Cố Văn Tinh, mắt hắn đen kịt nhưng lại trong veo không chút tạp niệm.
"Ngươi nghĩ sao?" Ta hỏi hắn.
"Nghĩ gì?" Hắn nghiêng đầu một chút, dứt khoát nhảy xuống khỏi cành cây.
Hắn chưa bao giờ là một đạo sĩ đứng đắn, ta biết chứ.
Ta âm thầm cổ vũ bản thân nhưng không thể khiến cánh tay đang vòng lấy cổ hắn ngừng run rẩy. Mẩu lửa từ lá bùa chẳng chiếu sáng được bao nhiêu, ta mù mờ chỉ nghe được tiếng hô hấp bình tĩnh của hắn.
Ta kiễng chân, quyết tâm dán môi mình lên.
... hôn lệch chỗ rồi.
Môi ta lướt qua dưới cằm hắn, một tiếng cười trêu tức trong nháy mắt khiến hàng rào phòng thủ của ta sụp đổ.
Tay hắn ôm lấy eo ta, tiếng thì thầm vang lên bên tai.
"Ngươi không biết hôn, nhỉ?"
Hắn lại tiến về phía trước một chút, ta lọt thỏm trong lòng hắn. Đầu ta quay mòng mòng, lời nói của hắn vang trong đầu như sấm nổ.
"Uổng cho thân phận hồ ly, phải không?"
...!!
Hắn biết.
Ta lập tức đẩy hắn ra sau đó xù lông.
"Ngươi chơi ta đấy à?"
"Ừ."
Hắn đứng yên, ánh trăng phủ trên người. Hắn chính là có khả năng dẹp loạn như thế đấy.
"Rất vui."
Hắn cười lên trông cũng đẹp nữa.
Ta muốn cào nát cái gương mặt kia quá đi!
"Cố Văn Tinh."
"Hử?"
Hắn bảo ta dựa vào gốc cây nghỉ qua đêm nay. Trời rất tối, chỉ có đốm lửa phía trước là nguồn sáng duy nhất.
Mặc dù ta không sợ, nhưng ta nghĩ lúc này một cô gái yếu đuối bình thường hẳn là sẽ sợ chút nhỉ.
"Ta không ngủ được."
Người trên cây không có phản ứng gì, ta lại gọi một tiếng, hắn vẫn không thèm đáp. Vì thế ta quay người liếc sang thăm dò, ai ngờ hắn đang lặng lẽ nhìn ta.
Đêm tối, gió nhẹ, trai đơn gái chiếc.
Ta nghĩ giờ khắc này thân là một con hồ ly ta nên làm chút gì đó, ví dụ như dùng thuật mê hoặc. Ánh trăng rơi trên gò má Cố Văn Tinh, mắt hắn đen kịt nhưng lại trong veo không chút tạp niệm.
"Ngươi nghĩ sao?" Ta hỏi hắn.
"Nghĩ gì?" Hắn nghiêng đầu một chút, dứt khoát nhảy xuống khỏi cành cây.
Hắn chưa bao giờ là một đạo sĩ đứng đắn, ta biết chứ.
Ta âm thầm cổ vũ bản thân nhưng không thể khiến cánh tay đang vòng lấy cổ hắn ngừng run rẩy. Mẩu lửa từ lá bùa chẳng chiếu sáng được bao nhiêu, ta mù mờ chỉ nghe được tiếng hô hấp bình tĩnh của hắn.
Ta kiễng chân, quyết tâm dán môi mình lên.
... hôn lệch chỗ rồi.
Môi ta lướt qua dưới cằm hắn, một tiếng cười trêu tức trong nháy mắt khiến hàng rào phòng thủ của ta sụp đổ.
Tay hắn ôm lấy eo ta, tiếng thì thầm vang lên bên tai.
"Ngươi không biết hôn, nhỉ?"
Hắn lại tiến về phía trước một chút, ta lọt thỏm trong lòng hắn. Đầu ta quay mòng mòng, lời nói của hắn vang trong đầu như sấm nổ.
"Uổng cho thân phận hồ ly, phải không?"
...!!
Hắn biết.
Ta lập tức đẩy hắn ra sau đó xù lông.
"Ngươi chơi ta đấy à?"
"Ừ."
Hắn đứng yên, ánh trăng phủ trên người. Hắn chính là có khả năng dẹp loạn như thế đấy.
"Rất vui."
Hắn cười lên trông cũng đẹp nữa.
Ta muốn cào nát cái gương mặt kia quá đi!