Chương 12 - Sự Tình Bất Thường - Hồ Ly Của Hắn

12

Tự ta vượt nóc băng tường không ít lần rồi nhưng được người khác bế vượt nóc băng tường thì đây là lần đầu.

Cảnh vật vụt qua dưới chân rất nhanh, nằm trong lòng Cố Văn Tinh rất ấm.

Nói ra cũng quê thật, là một con hồ ly thành tinh mà đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc thân mật như vậy với con người.

Ta lặng lẽ niệm chú đánh bay kẻ đuổi theo phía sau.

Màn đêm buông xuống.

Cố Văn Tinh đáp lại ở một bãi đất trống trong rừng, xoay xoay cổ tay rồi giật mình hốt hoảng.

"Sao ta lại đưa cô nương đi cùng thế này?"

... Chứ ngươi nghĩ mình đưa ai đi cùng suốt cả đường?

Lá bùa trong tay hắn bay lên, ‘bụp’ một cái tự bùng cháy chiếu sáng bóng tối quanh chúng ta.

Cặp mày sắc như kiếm của hắn nhíu chặt, như kiểu đang nghiêm túc tự hỏi nên xử lý ta thế nào cho phải.

"Nói đến mới nhớ, chúng ta gặp nhau thực sự là quá mức tình cờ."

Hắn bắt đầu nhận ra có gì đó bất ổn rồi à?

"Ta cũng chưa từng nghe cô nương nhắc về người nhà."

Ta sắp lộ rồi ư?

"Với cả, thuốc mê hồn là thứ một cô gái bình thường có thể có được hả?"

Chẳng lẽ lần ngụy trang đầu tiên của ta sẽ thất bại tại đây sao?

"A, ta biết rồi!"

Hắn vỗ tay cái đét.

"Có phải cô nương ngấp nghé ta từ lâu rồi không?"

"..."

Ngươi cứ khăng khăng muốn nghĩ như vậy, thì coi như là đúng đi.

"Thế cô nương thích ta ở điểm nào?"

Hắn càng hỏi càng nhiệt tình.