Chương 6 - Hồ Ly Chỉ Biết Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương
21
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Kim Giáp Tuyết không hề nể nang Phương Ứng chút nào.
Nói chung là tất cả đồng nghiệp đều tới gần vuốt ve hắn được, nhưng hắn lại chỉ không cho Phương Ứng chạm vào, còn ra vẻ muốn cắn cậu ta một cái.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, tui quay về khách sạn, lại nhìn thấy Kim Giáp Tuyết cầm cây lược chải lông ngồi ở bên giường, ngây ngốc nhìn hàng cáo bông đã thiếu mất một con.
.... Tiêu rồi, sao tui lại có cảm giác đã mang con của hắn tặng cho một kẻ độc ác nào khác vậy nè.
Qua hai ngày thì tay của Phương Ứng gần như đã khỏi hẳn rồi, con cáo bông kia cũng được cậu ta treo trên balo.
Cậu ta thấy tui thì lại khoe khoang:
"Đẹp không? Cùng loại đó, hàng có một không hai nha."
Tui không nói gì hết, cậu ta lại mỉm cười đi tới siết lấy bả vai tui, nói:
"Xin lỗi ha, tui không bán được đâu."
Tui âm thầm đạp cậu ta một cái, nhưng cũng không làm cậu ta thấy xấu hổ.
Tui biết cậu ta lúc còn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì bọn tui làm việc cùng một thành phố, cậu ấy cũng hay chăm sóc tui.
Lúc tui bị bệnh, mặc dù tui chưa nói câu nào nhưng lần nào cậu ta cũng có thể đoán được.
Sau đó lúc tan làm, cậu ấy sẽ ngồi xe bus hai tiếng đồng hồ, vượt nửa thành phố tới tìm tui, sáng sớm hôm sau lại quay lại đi làm.
Người tinh ý sẽ rõ mồn một lý do cậu ta tới chăm sóc tui là gì.
Có lẽ là cậu ấy cũng từng thích tui chăng, nhưng lâu như vậy cậu ấy vẫn không bày tỏ.
Sau này, dần dà tui cũng không để ý tới nữa.
22
Kim Giáp Tuyết bỗng nhiên ngã phịch xuống đất, ngất xỉu không một dấu hiệu báo trước.
Lúc này hắn đã biến trở lại hình người, sốt rất cao.
Tui sợ hãi, hoảng loạn gọi điện cho Tiểu Bạch, cô nhóc đang trong đợt nghỉ dưỡng cũng bắt máy, giọng nói có vẻ ngạc nhiên:
"Cái tên ngốc lụy tình đó vẫn còn đang chờ chị yêu đến mức không muốn s ố n g nữa hay sao?"
"Chị gái nè, cố tình đi ngược lại thiên tính thì phải trả g i á rất đắt đó."
Hồ ly tinh đa sầu đa cảm, nội tâm mong manh nên việc chúng yêu nhiều người vốn dĩ là để bảo vệ chính mình.
Một hồ ly tinh chỉ yêu một người như thế sẽ phải trả cái giá đắt.
Vì chúng cả nghĩ, dễ nghĩ ngợi lung tung đến mức cạn kiệt sức lực nên chúng mới đòi hỏi tình yêu từ nhiều người khác nhau.
Mà Kim Giáp Tuyết, lại bị tình cảm làm cho suy sụp như thế.
Vì lụy nên trước giờ hắn đều không nói những nỗi lo lắng trong lòng ra, chỉ dựa vào một chút tốt bụng mà tui dành cho hắn để tự "t ẩ y n ã o" bản thân, tiếp tục cố gắng.
Nhưng chuyện của Phương Ứng khiến hắn vô cùng lo lắng, đến mức sụp đổ cả rồi.
Tui cầm điện thoại lắng nghe, rơi vào trầm tư, sau đó hỏi Tiểu Bạch:
"Có cách nào không?"
"Không có cách, cả thiên hạ đều biết lụy tình là hết thuốc chữa mà. Bây giờ có khi chị nói muốn kết hôn cùng với tên Phương Ứng gì đó đi nữa, có khi hắn cũng sẽ chúc phúc cho chị, sau đó là đau khổ đến ch//ết thôi."
"..."
23
Tui gọi điện thoại cho Phương Ứng, bảo cậu ta tới giúp.
Kim Giáp Tuyết ngất xỉu ở cửa nhà, tui không khiêng nổi nên chỉ có thể nhờ Phương Ứng cõng hắn, nhân tiện định nói rõ ràng với cậu ta.
Lúc Phương Ứng xuất hiện ở cửa, câu đầu tiên cậu ta hỏi là:
"Con hồ ly kia đâu?"
Tui bình tĩnh đáp:
"Ra ngoài chơi rồi, cậu đỡ người lên trước đã."
Phương Ứng ngồi xổm xuống, tui kéo Kim Giáp Tuyết nằm lên lưng cậu ấy, cậu ấy thử cân nặng Kim Giáp Tuyết ở sau lưng một chút, nói:
"Nhẹ quá vậy."
Tui không nói gì, nhưng Kim Giáp Tuyết lại không tự chủ được mà siết chặt nắm tay.
Phương Ứng thấy sắc mặt tui nặng nề bèn chế giễu tui:
"Người xinh đẹp như này sao lại ngã ở trước cửa phòng của cậu vậy, chẳng lẽ là bạn trai của cậu à?"
Tui rủ đôi mắt xuống:
"Ừm, là người trong lòng của tui."
Bầu không khí giữa hai bọn tui bỗng im lặng gượng gạo một lúc, cậu ta lại mỉm cười phá vỡ sự lúng túng:
"Vậy... tốt quá nha. Đẹp trai như này, tui là con trai mà còn thích đây này."
"Phương Ứng, xin lỗi nha." Tui nói.
Cậu ta lập tức ngẩn người, cuối cùng lại lắp bắp mà nói một câu:
"Cậu xin, xin lỗi cái gì chứ. Cậu, cậu cũng có làm sai gì đâu."
Cậu ta đặt Kim Giáp Tuyết lên giường, cái đuôi hắn khẽ quét một vòng làm Phương Ứng ngẩn người.
"Xin lỗi." Tui nói: "Con cáo lông hôm qua tặng cho cậu kì thực là của tên nhóc này, Sau khi tặng cho cậu, hắn đã khóc cả buổi tối nên hôm nay mới bị như thế."
Phương Ứng há hốc mồm thở hắt, lại không nói gì cả, sau đó lấy con cáo lông từ trong túi áo ra đưa cho tui:
"Vậy thì trả lại hắn đi, chuyện đó cứ nói sớm chút là được rồi, tui đâu có để ý gì đâu chứ, còn xin lỗi cái gì."
Cậu ta mỉm cười không chút để bụng, hào phóng thoải mái vỗ vỗ bả vai tui.
Tui lấy con cừu bông mới làm từ trong túi xách ra, vì làm món đồ chơi này mà tui phải bỏ ra cả một buổi tối.
Mặc dù tui làm theo sách hướng dẫn nhưng đầu ngón tay vẫn bị đau đến mức phải quấn mấy cái băng cá nhân.
"Nếu cậu không để ý thì nhận lấy cái này đi."
Cậu ta xua xua tay:
"Chuyện có gì đâu, thật sự không cần..."
Tui hít một hơi thật sâu, nói:
"Cám ơn lúc trước cậu đã chăm sóc cho tui. Nhưng cậu cũng thấy rồi đó, tui có người mình thích rồi, cho nên rất xin lỗi cậu."
Cậu ấy ngây người.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Kim Giáp Tuyết không hề nể nang Phương Ứng chút nào.
Nói chung là tất cả đồng nghiệp đều tới gần vuốt ve hắn được, nhưng hắn lại chỉ không cho Phương Ứng chạm vào, còn ra vẻ muốn cắn cậu ta một cái.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, tui quay về khách sạn, lại nhìn thấy Kim Giáp Tuyết cầm cây lược chải lông ngồi ở bên giường, ngây ngốc nhìn hàng cáo bông đã thiếu mất một con.
.... Tiêu rồi, sao tui lại có cảm giác đã mang con của hắn tặng cho một kẻ độc ác nào khác vậy nè.
Qua hai ngày thì tay của Phương Ứng gần như đã khỏi hẳn rồi, con cáo bông kia cũng được cậu ta treo trên balo.
Cậu ta thấy tui thì lại khoe khoang:
"Đẹp không? Cùng loại đó, hàng có một không hai nha."
Tui không nói gì hết, cậu ta lại mỉm cười đi tới siết lấy bả vai tui, nói:
"Xin lỗi ha, tui không bán được đâu."
Tui âm thầm đạp cậu ta một cái, nhưng cũng không làm cậu ta thấy xấu hổ.
Tui biết cậu ta lúc còn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì bọn tui làm việc cùng một thành phố, cậu ấy cũng hay chăm sóc tui.
Lúc tui bị bệnh, mặc dù tui chưa nói câu nào nhưng lần nào cậu ta cũng có thể đoán được.
Sau đó lúc tan làm, cậu ấy sẽ ngồi xe bus hai tiếng đồng hồ, vượt nửa thành phố tới tìm tui, sáng sớm hôm sau lại quay lại đi làm.
Người tinh ý sẽ rõ mồn một lý do cậu ta tới chăm sóc tui là gì.
Có lẽ là cậu ấy cũng từng thích tui chăng, nhưng lâu như vậy cậu ấy vẫn không bày tỏ.
Sau này, dần dà tui cũng không để ý tới nữa.
22
Kim Giáp Tuyết bỗng nhiên ngã phịch xuống đất, ngất xỉu không một dấu hiệu báo trước.
Lúc này hắn đã biến trở lại hình người, sốt rất cao.
Tui sợ hãi, hoảng loạn gọi điện cho Tiểu Bạch, cô nhóc đang trong đợt nghỉ dưỡng cũng bắt máy, giọng nói có vẻ ngạc nhiên:
"Cái tên ngốc lụy tình đó vẫn còn đang chờ chị yêu đến mức không muốn s ố n g nữa hay sao?"
"Chị gái nè, cố tình đi ngược lại thiên tính thì phải trả g i á rất đắt đó."
Hồ ly tinh đa sầu đa cảm, nội tâm mong manh nên việc chúng yêu nhiều người vốn dĩ là để bảo vệ chính mình.
Một hồ ly tinh chỉ yêu một người như thế sẽ phải trả cái giá đắt.
Vì chúng cả nghĩ, dễ nghĩ ngợi lung tung đến mức cạn kiệt sức lực nên chúng mới đòi hỏi tình yêu từ nhiều người khác nhau.
Mà Kim Giáp Tuyết, lại bị tình cảm làm cho suy sụp như thế.
Vì lụy nên trước giờ hắn đều không nói những nỗi lo lắng trong lòng ra, chỉ dựa vào một chút tốt bụng mà tui dành cho hắn để tự "t ẩ y n ã o" bản thân, tiếp tục cố gắng.
Nhưng chuyện của Phương Ứng khiến hắn vô cùng lo lắng, đến mức sụp đổ cả rồi.
Tui cầm điện thoại lắng nghe, rơi vào trầm tư, sau đó hỏi Tiểu Bạch:
"Có cách nào không?"
"Không có cách, cả thiên hạ đều biết lụy tình là hết thuốc chữa mà. Bây giờ có khi chị nói muốn kết hôn cùng với tên Phương Ứng gì đó đi nữa, có khi hắn cũng sẽ chúc phúc cho chị, sau đó là đau khổ đến ch//ết thôi."
"..."
23
Tui gọi điện thoại cho Phương Ứng, bảo cậu ta tới giúp.
Kim Giáp Tuyết ngất xỉu ở cửa nhà, tui không khiêng nổi nên chỉ có thể nhờ Phương Ứng cõng hắn, nhân tiện định nói rõ ràng với cậu ta.
Lúc Phương Ứng xuất hiện ở cửa, câu đầu tiên cậu ta hỏi là:
"Con hồ ly kia đâu?"
Tui bình tĩnh đáp:
"Ra ngoài chơi rồi, cậu đỡ người lên trước đã."
Phương Ứng ngồi xổm xuống, tui kéo Kim Giáp Tuyết nằm lên lưng cậu ấy, cậu ấy thử cân nặng Kim Giáp Tuyết ở sau lưng một chút, nói:
"Nhẹ quá vậy."
Tui không nói gì, nhưng Kim Giáp Tuyết lại không tự chủ được mà siết chặt nắm tay.
Phương Ứng thấy sắc mặt tui nặng nề bèn chế giễu tui:
"Người xinh đẹp như này sao lại ngã ở trước cửa phòng của cậu vậy, chẳng lẽ là bạn trai của cậu à?"
Tui rủ đôi mắt xuống:
"Ừm, là người trong lòng của tui."
Bầu không khí giữa hai bọn tui bỗng im lặng gượng gạo một lúc, cậu ta lại mỉm cười phá vỡ sự lúng túng:
"Vậy... tốt quá nha. Đẹp trai như này, tui là con trai mà còn thích đây này."
"Phương Ứng, xin lỗi nha." Tui nói.
Cậu ta lập tức ngẩn người, cuối cùng lại lắp bắp mà nói một câu:
"Cậu xin, xin lỗi cái gì chứ. Cậu, cậu cũng có làm sai gì đâu."
Cậu ta đặt Kim Giáp Tuyết lên giường, cái đuôi hắn khẽ quét một vòng làm Phương Ứng ngẩn người.
"Xin lỗi." Tui nói: "Con cáo lông hôm qua tặng cho cậu kì thực là của tên nhóc này, Sau khi tặng cho cậu, hắn đã khóc cả buổi tối nên hôm nay mới bị như thế."
Phương Ứng há hốc mồm thở hắt, lại không nói gì cả, sau đó lấy con cáo lông từ trong túi áo ra đưa cho tui:
"Vậy thì trả lại hắn đi, chuyện đó cứ nói sớm chút là được rồi, tui đâu có để ý gì đâu chứ, còn xin lỗi cái gì."
Cậu ta mỉm cười không chút để bụng, hào phóng thoải mái vỗ vỗ bả vai tui.
Tui lấy con cừu bông mới làm từ trong túi xách ra, vì làm món đồ chơi này mà tui phải bỏ ra cả một buổi tối.
Mặc dù tui làm theo sách hướng dẫn nhưng đầu ngón tay vẫn bị đau đến mức phải quấn mấy cái băng cá nhân.
"Nếu cậu không để ý thì nhận lấy cái này đi."
Cậu ta xua xua tay:
"Chuyện có gì đâu, thật sự không cần..."
Tui hít một hơi thật sâu, nói:
"Cám ơn lúc trước cậu đã chăm sóc cho tui. Nhưng cậu cũng thấy rồi đó, tui có người mình thích rồi, cho nên rất xin lỗi cậu."
Cậu ấy ngây người.