Chương 5 - Hồ Ly Chỉ Biết Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương

17

Sếp coi tui là cái máy chạy deadline, dí cho tui một đống tài liệu và bảo tui làm xong trước giờ tan làm.

Tui lo lắng chuyện nhóc hồ ly trong nhà nên cũng không thể chuyên tâm làm việc được.

Tui bật camera trong nhà lên, cửa phòng ngủ không biết đã mở ra từ lúc nào rồi.

Kim Giáp Tuyết đã chạy ra ngoài, chán chường đi hai vòng quanh phòng ngủ, ban đầu còn vẫy vẫy cái đuôi, sau khi nhìn thấy tờ giấy tui để lại thì cái đuôi cũng dần rũ xuống.

Sau đó hắn biến thành hồ ly, ngậm từng con cáo bông đi tới bày ra ở trước cửa ra vào.

Còn mình thì cuộn tròn người nằm sấp ở vị trí đầu tiên, giống như lúc bình thường chờ tui về nhà vậy.

Từ bây giờ cho tới lúc tui tan làm vẫn còn bảy tiếng nữa.

18

Tan làm, tui lao thật nhanh về nhà, vừa mở cửa ra đã bị chọc cho bật cười.

Kim Giáp Tuyết vốn nằm ở đầu hàng đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại sáu con cáo lông nhỏ đang ngồi quay lưng lại với cửa ra vào.

Tui nhặt từng con cáo lông lên bỏ vào trong túi xách, sau đó lại đi tới phòng ngủ tìm hắn.

Tất cả mọi thứ vẫn y nguyên.

Nhưng mà hắn có giận thì cũng đúng thôi, hôm nay tui tan ca muộn hơn so với ngày thường, chắc là hắn chờ lâu đến phát bực rồi.

Lúc đẩy cửa ra, phòng ngủ không bật đèn, chỉ có một con cáo lông nhỏ đặt ở chỗ cửa.

Màu sắc hơi tối, cũng không mềm mịn như trước nữa, chắc là đồ hắn vừa mới chọc xong.

Tui nhặt lên nhìn, phát hiện con cáo bông này không còn được chọc ra biểu cảm kiểu cười híp mắt thường thấy nữa.

Chỉ có hai con mắt, không có miệng.

Tui bỏ con cáo lông đó vào trong túi xách, đi về phía Kim Giáp Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ đón gió.

Hắn đã biến về hình người, không biết đang nghĩ ngợi điều gì mà đuôi cứ rũ xuống.

Nhưng con nít thì không giấu được tâm sự, khoảnh khắc tui đi vào thì cái đuôi kia lại bắt đầu cuộn lên.

19

Đến lúc tui đi công tác.

Chuyện vẫn phải quay lại kể về ngày hôm đó, cái ngày tui rưng rưng nước mắt dùng t i ề n trong t à i k h o ả n m u a Tiểu Bạch. Cũng vì thế mà mấy ngày sau đó, tui đã đánh dấu “tick” vào tất cả những công việc mà công ty sắp đặt trong cuộc khảo sát.

Thế là định mệnh bắt tui phải đi công tác một tuần cũng đổ ập xuống đầu, tui không thể không dắt Kim Giáp Tuyết cùng đi theo.

Trước khi đi, tui đã m u a cho Kim Giáp Tuyết một cái lồng sắt thoải mái nhất, nhưng xe còn chưa nổ máy thì hắn nằm trong lồng sắt ở sau cốp xe đã kêu lên ư ử rồi.

Đồng nghiệp Tiểu Lý ngồi cạnh tui lo lắng hỏi:

"Có phải là lần đầu nó ngồi xe nên sợ không? Bế nó ra đi."

Tui vừa mở cửa lồng sắt thì một cái bóng màu vàng đã thoăn thoắt chui ra, nhảy tọt vào trong lồng ngực tui, vùi đầu vào trong khuỷu tay tui.

Tui dở khóc dở cười, Tiểu Lý bên cạnh sáng mắt lên:

"Hồ ly vàng ư! Wao, đẹp thật đấy! Cho tui sờ thử với!"

Cô ấy vừa sờ vào thì Kim Giáp Tuyết lại bắt đầu nũng nịu, vừa vểnh tai vừa kêu ư ử.

Bệnh nghề nghiệp của hồ ly tinh lại tái phát rồi.

Tốt thôi, theo lời Tiểu Bạch thì việc cưng chiều hay vuốt ve tuy không ngon bằng tình yêu, nhưng vẫn có thể làm thức ăn cho hồ ly tinh được.

Chỉ là hắn đúng thật là quá hấp dẫn người khác rồi.

Sau khi xuống xe, hồ ly trong tay tui bị người khác mang đi, đồng nghiệp cùng bộ phận đứng thành một vòng hả hê mà vuốt ve đầu hắn.

Tui đứng bên cạnh thu dọn đồ đạc của Kim Giáp Tuyết, nhất là cất kỹ cây lược chải lông của hắn.

Lại bỗng nghe thấy tiếng hỗn loạn phía sau:

"Úi úi, hồ ly chạy rồi!"

"Trời đất! Bắt lại đi!"

Tui sợ hãi quay đầu lại thì chỉ thấy một đống nhỏ màu vàng đang chạy vội vã về phía mình, nhảy lên một cái nhào vào ngực tui.

Tui vội vàng ôm chặt lấy hắn:

"Sao ngươi lại không chờ nữa rồi? Ngươi thấy bọn họ vuốt ve ngươi..."

Lời còn chưa nói hết, Kim Giáp Tuyết đã dụi đầu vào trong lòng bàn tay tui, vừa vẫy đuôi vừa lè lưỡi.

Đám đồng nghiệp bật cười, cũng không để bụng mà nói:

"Vẫn là thích chủ nhân nhất nhỉ, ha ha."

"Chả trách mới nãy cứ chạy về hướng này, hóa ra là muốn tìm chủ nhân."

20

Lúc tới khách sạn, tui mang tất cả những con cáo lông nhỏ mà hắn đã chọc đặt ở trong hộc tủ.

Đúng như dự đoán, chờ đến lúc tui đi họp xong quay trở lại thì những con vật nhỏ đó đều bị hắn dời tới trước cửa, bày thành một hàng.

Vì tui đã cấm hắn chải đuôi của mình thái quá, cho nên số lượng cáo lông cũng không tăng thêm.

"Hồ ly nhà cậu thông minh vậy à?"

Đồng nghiệp nam Phương Ứng ló nửa đầu ra nói, cậu ấy ngồi xổm xuống trước mặt Kim Giáp Tuyết, cầm lấy một con cáo lông của hắn.

Tui vội vàng ngăn cản cậu ta:

“Cậu đừng..."

"Đậu xanh, nó cắn tui!"

Ừm, dù sao thì đó là lông đuôi mà Kim Giáp Tuyết thích nhất, dĩ nhiên chỉ có thể đưa cho người hắn thích, giống như mèo mẹ chỉ tha mèo con cho người qua đường có lòng tốt vậy đó.

Tui vội vàng xông tới xem thử:

"Chảy máu rồi... Kim Giáp Tuyết, hư quá!"

Dù sao cũng là đồng nghiệp, hồ ly nhà tui cắn người ta là không được, tui chỉ có thể bày ra vẻ dạy dỗ hắn.

Phương Ứng giơ tay, tui đi tìm cồn rửa tay cho cậu ta. Thấy cậu ta trừng mắt như đùa giỡn nhìn Kim Giáp Tuyết, tui bèn ngăn lại.

Tui cầm cây tăm bông, hơi dùng sức:

"Cậu đừng trêu hồ ly nhà tui, nó mà cắn nữa là tui không cản được đâu."

Phương Ứng cợt nhả, nói:

"Vậy thì cứ cắn đi, cắn nữa thì cậu sẽ phải bôi thuốc lại cho tui, cậu sẽ không bỏ mặc tui ở đây mà đi dỗ con hồ ly đó đâu đúng không?"

Tui lườm cậu ta một cái:

"Lắm chuyện."

Cậu ta giơ bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm lên, nhìn ngang ngó dọc:

"Cậu chỉ cần nói phải hay không thôi?"

Tui vội vàng ném xấp tài liệu cho cậu ta, sau đó bắt đầu đuổi người đi:

"Cậu đi nhanh lên đi."

Phương Ứng liếc nhìn con cáo lông trên đất với ánh mắt lưu luyến, hỏi tui:

"Nó đã cắn tui rồi, cậu cũng không tặng tui một con hả?"

Tui nghiêng đầu im lặng nhìn Kim Giáp Tuyết, dường như hắn cũng biết lỗi rồi nên vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ.

Cái đuôi không ngừng đung đưa ra vẻ uất ức, cuộn lại dưới chân hắn.

Tui ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi hắn:

"Ngươi cũng biết lỗi khi cắn người ta rồi đúng không? Biết sai thì được rồi, không muốn tặng thì không tặng."

Kim Giáp Tuyết quay sang một bên kêu lên ư ử, vừa uất ức lại vừa áy náy, cuối cùng vẫn đẩy một con cáo bông ra.

Là con nhìn xấu nhất trong đám, chính là cái con cáo lông mà lần trước cãi nhau với tui hắn đã làm.

Màu lông xám xám, hơn nữa cũng không có biểu cảm gì.

Tui mỉm cười, mang con cáo đó đưa cho Phương Ứng.

Cậu ta nhìn thoáng qua, sau đó lại "hả" một tiếng thật lớn:

"Sao lại là con xấu nhất thế? Tui không chịu đâu, tui muốn con kia."

Không cần nhìn cũng biết cậu ta muốn chọn con nào, là con mà Kim Tuyết Giáp đã làm lúc còn là thiếu niên với màu lông xinh đẹp nhất.

Nhưng con đầu tiên đó là của tui, làm sao có thể cho cậu tađược chứ?

Tui hất mặt lên, đẩy cậu ta ra cửa:

"Cái này thôi, cậu lấy hay không tùy cậu, không lấy thì trả lại cho tui."

Phương Ứng thấy tui tức giận bèn nghiêm chỉnh lại, bỏ con cáo lông vào trong túi áo, vỗ vỗ.

"Lấy chứ lấy chứ, cái này đẹp nhất rồi. Tui đi nha."