Chương 4 - Hồ Ly Chỉ Biết Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương
13
Sau hôm đó tui cũng không ép Kim Giáp Tuyết ăn cơm nữa, mà tình trạng của hắn cũng đã đỡ gay go hơn rồi.
Không hiểu tại sao dù đã lâu chưa ăn gì rồi nhưng hắn cũng không hề ốm đau giống như lời con hồ ly kia đã nói.
Mấy con cáo nhỏ bằng lông mà Kim Giáp Tuyết chọc được càng ngày càng nhiều, từ hai thành bốn, rồi lại thành sáu con.
Mỗi ngày cứ hễ nghe thấy tiếng tui mở cửa, hắn lại ngậm một đống cáo lông chạy tới bày sẵn ở cửa ra vào, còn mình thì ngồi ở ngay đầu hàng.
Tui vừa mở cửa đã thấy Kim Giáp Tuyết ngồi ngăn ngắn ở trước cửa, phía sau là một hàng cáo bằng lông.
Đáng yêu vô cùng.
Trong hình dáng của hồ ly thì hắn không thể nói chuyện được, từng cử động đều giống hệt với động vật nhỏ.
Mặc dù hắn vẫn nghe hiểu những gì tui nói nhưng lại bị hạn chế động tác, chỉ có thể giương móng vuốt, hoặc cứ vẫy vẫy cái đuôi những lúc vui hoặc buồn.
14
Mãi cho tới khi hắn lỡ đốt sém cái đuôi của mình.
Có lẽ là hắn đã phải dùng hết toàn bộ sức lực biến thành hình người để dập lửa, tóm lại lúc tui chạy tới thì hiện trường chỉ còn sót lại một cái máy sưởi đã hỏng.
Chắc là máy bị chập mạch điện, mà Kim Giáp Tuyết lại thích chạy tới nằm ở chỗ ấm áp này, gần như ngày nào cũng đều làm ổ ở đây.
Tui đã nói với hắn rất nhiều lần rằng như thế rất nguy hiểm, tên nhóc hồ ly này lại chẳng chịu để vào tai.
Mỗi lúc nói tới đó, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn về phía tui, tỏ vẻ không hiểu.
Sau đó nhân lúc tui không có ở nhà, hắn lại chạy như bay tới chỗ đó làm ổ ngủ.
Lần này thì hay rồi, đốt cháy luôn cái đuôi hắn nâng niu nhất.
Lúc tui vào trong nhà tìm thấy hắn trên ghế sofa, hắn đang co người lại thành một cục ở trong góc giống như lúc còn là hồ ly.
Tên nhóc này đúng thật là đã gầy đi rất nhiều, vì đã lâu quá rồi không ăn gì nên thân hình vô cùng mảnh mai, nhưng cái đầu lại không hề nhỏ.
Hắn vùi mình trong cái đuôi, khóc thút thít. Lúc tui tới gần, hắn mới ngẩng đầu lên.
Khóc mà cũng xinh đẹp như thế, đúng là thứ hồ ly tinh mà.
"Vết bỏng sao rồi? Ngươi nhấc lên ta xem thử nào."
Giọng hắn vẫn nức nở:
"... Xấu."
Tui xoa đầu hắn, an ủi:
"Không xấu, ngươi là con cáo nhỏ xinh đẹp nhất."
Hắn cuộn chóp đuôi lên, để lộ ra một mảng lông bị cháy sém ở phía trước, rất dễ nhìn thấy.
Một bộ lông vốn xinh đẹp bóng loáng nay lại bị cháy sém, nhìn giống như nút thắt dây hình chữ thập vậy.
Nhìn buồn cười quá, nhưng tui phải nhịn cười mới được.
Tui xoa đầu hắn, tiếp tục an ủi:
"Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chẳng bao lâu nó sẽ dài lại thôi."
Hắn nghiêng đầu nhìn sàn nhà, tui liếc mắt nhìn theo thì thấy từng mảnh lông hồ ly đầy trên đất.
Hắn khẽ nhướng mày, trông có vẻ rất đau lòng:
"Không thể chọc cáo lông nhỏ cho ngươi nữa rồi..."
15
Làm sao bây giờ nhỉ?
Sáng hôm sau, tui đặt m u a một đống len lông cừu, gom hết lại rồi dúi vào lồng ngực Kim Giáp Tuyết.
"Chọc đi, ngươi muốn chọc bao nhiêu thì chọc bấy nhiêu!"
Trông hắn còn buồn bã hơn, cụp hàng lông mi dính nước mắt mà nói:
"Nếu như không được bồi bổ bằng tình yêu thì lông của hồ ly tinh sẽ rất khó mọc lại."
Hắn ôm lấy cái đuôi to màu vàng lặng lẽ ngồi ở một bên, cầm cây lược chải nhưng không thấy rụng được bao nhiêu.
Nhìn kỹ lại thì hình như cái đuôi bị trụi rất nhiều.
Tui chớp mắt hỏi hắn:
"Đuôi của ngươi... Hình như là bị trụi thêm rồi phải không?"
Hắn như thể rất buồn rầu:
"Ừm, vì chải nhiều quá nên có mấy lớp lông lẽ ra không nên rụng cũng đều rụng hết cả rồi."
Tui thắc mắc:
"Đã đến mức này rồi sao ngươi vẫn cứ chải hoài vậy? Ta còn tưởng ngươi bị rụng lông quá nhiều nên mới chải mỗi ngày chứ."
Hắn cắn môi dưới, thản nhiên dụi dụi bên người tui:
"Nếu ta không nói như vậy thì làm sao có thể chiếm được sự ưu ái chứ..."
Hắn kê cằm lên cổ tui, thả cái đuôi đáng thương bị trụi một mảng vào tay tui.
Một cái lướt qua nhẹ nhàng, mấy con cáo nhỏ bằng lông lại rơi ra.
Hắn chua xót nói:
"Ngươi nhìn chúng nó đi, chúng nó đều được làm ra lúc lông của ta có màu đẹp nhất, là lúc đẹp nhất đó."
16
Đồ hồ ly ngốc nghếch.
Tui vừa giận vừa buồn cười, vuốt vuốt cái đuôi của hắn như đang an ủi. Cái đuôi vốn đầy đặn bông mềm lại vì chải chuốt quá nhiều mà hơi tối màu đi.
Bịch.
Kim Giáp Tuyết đang ngồi lại bỗng ngã ngửa người ra, ưỡn cái bụng về phía tui.
Hắn duỗi tay nâng bàn tay tui đưa lên, nâng đến bên miệng hôn một cái. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ những phép tắc của loài người mà tui đã dạy.
Hắn mơ màng hỏi tui: "Ngươi thích..."
"Hả?"
"Ngươi thích cáo bông... Hay là thích ta?"
Tui nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, nhóc hồ ly đúng là rất tốt bụng, nhưng cáo bông thì tui vẫn thích hơn một chút.
Dù sao nó cũng được làm từ lông của hồ ly tinh nên dĩ nhiên cũng được thừa hưởng khả năng mê hoặc thiên phú, tui đeo ở túi xách đi làm, đồng nghiệp nhìn thấy đều khen thật đáng yêu.
Dĩ nhiên là đáng yêu rồi, tui nghĩ, đây còn là do hồ ly nhà tui tự tay chọc nữa đó.
"Cáo lông." Tui nói.
Một giây sau, Kim Giáp Tuyết lại "bùm" một cái biến lại thành hình dáng hồ ly.
Hắn tức giận gào lên rồi chạy về phòng ngủ, tiện chân nhấc lên đóng sầm cửa lại.
Hoá ra hôm đó hắn cũng tức giận à, đáng yêu ch//ết mất thôi.
Tui định đi dỗ dành hắn, chuông điện thoại lại reo lên inh ỏi không ngừng. Là lão sếp tư bản b ó c l ộ t của tui đang sốt sắng kêu tui đi làm.
Lúc trước tui m u a Tiểu Bạch đã tốn hơn một nửa t i ề n tiết kiệm trong tài khoản rồi, lại còn lãng phí nữa chứ.
Tui do dự thoáng nhìn qua phòng ngủ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài bôn ba để kiếm bạc lẻ.
Chứ nếu không có t i ề n, vậy chỉ có thể dắt nhóc hồ ly kia dãi nắng dầm sương thôi, ngay cả cây lược chải lông mà hắn thích nhất cũng không m u a nổi mất.
Sau hôm đó tui cũng không ép Kim Giáp Tuyết ăn cơm nữa, mà tình trạng của hắn cũng đã đỡ gay go hơn rồi.
Không hiểu tại sao dù đã lâu chưa ăn gì rồi nhưng hắn cũng không hề ốm đau giống như lời con hồ ly kia đã nói.
Mấy con cáo nhỏ bằng lông mà Kim Giáp Tuyết chọc được càng ngày càng nhiều, từ hai thành bốn, rồi lại thành sáu con.
Mỗi ngày cứ hễ nghe thấy tiếng tui mở cửa, hắn lại ngậm một đống cáo lông chạy tới bày sẵn ở cửa ra vào, còn mình thì ngồi ở ngay đầu hàng.
Tui vừa mở cửa đã thấy Kim Giáp Tuyết ngồi ngăn ngắn ở trước cửa, phía sau là một hàng cáo bằng lông.
Đáng yêu vô cùng.
Trong hình dáng của hồ ly thì hắn không thể nói chuyện được, từng cử động đều giống hệt với động vật nhỏ.
Mặc dù hắn vẫn nghe hiểu những gì tui nói nhưng lại bị hạn chế động tác, chỉ có thể giương móng vuốt, hoặc cứ vẫy vẫy cái đuôi những lúc vui hoặc buồn.
14
Mãi cho tới khi hắn lỡ đốt sém cái đuôi của mình.
Có lẽ là hắn đã phải dùng hết toàn bộ sức lực biến thành hình người để dập lửa, tóm lại lúc tui chạy tới thì hiện trường chỉ còn sót lại một cái máy sưởi đã hỏng.
Chắc là máy bị chập mạch điện, mà Kim Giáp Tuyết lại thích chạy tới nằm ở chỗ ấm áp này, gần như ngày nào cũng đều làm ổ ở đây.
Tui đã nói với hắn rất nhiều lần rằng như thế rất nguy hiểm, tên nhóc hồ ly này lại chẳng chịu để vào tai.
Mỗi lúc nói tới đó, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn về phía tui, tỏ vẻ không hiểu.
Sau đó nhân lúc tui không có ở nhà, hắn lại chạy như bay tới chỗ đó làm ổ ngủ.
Lần này thì hay rồi, đốt cháy luôn cái đuôi hắn nâng niu nhất.
Lúc tui vào trong nhà tìm thấy hắn trên ghế sofa, hắn đang co người lại thành một cục ở trong góc giống như lúc còn là hồ ly.
Tên nhóc này đúng thật là đã gầy đi rất nhiều, vì đã lâu quá rồi không ăn gì nên thân hình vô cùng mảnh mai, nhưng cái đầu lại không hề nhỏ.
Hắn vùi mình trong cái đuôi, khóc thút thít. Lúc tui tới gần, hắn mới ngẩng đầu lên.
Khóc mà cũng xinh đẹp như thế, đúng là thứ hồ ly tinh mà.
"Vết bỏng sao rồi? Ngươi nhấc lên ta xem thử nào."
Giọng hắn vẫn nức nở:
"... Xấu."
Tui xoa đầu hắn, an ủi:
"Không xấu, ngươi là con cáo nhỏ xinh đẹp nhất."
Hắn cuộn chóp đuôi lên, để lộ ra một mảng lông bị cháy sém ở phía trước, rất dễ nhìn thấy.
Một bộ lông vốn xinh đẹp bóng loáng nay lại bị cháy sém, nhìn giống như nút thắt dây hình chữ thập vậy.
Nhìn buồn cười quá, nhưng tui phải nhịn cười mới được.
Tui xoa đầu hắn, tiếp tục an ủi:
"Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chẳng bao lâu nó sẽ dài lại thôi."
Hắn nghiêng đầu nhìn sàn nhà, tui liếc mắt nhìn theo thì thấy từng mảnh lông hồ ly đầy trên đất.
Hắn khẽ nhướng mày, trông có vẻ rất đau lòng:
"Không thể chọc cáo lông nhỏ cho ngươi nữa rồi..."
15
Làm sao bây giờ nhỉ?
Sáng hôm sau, tui đặt m u a một đống len lông cừu, gom hết lại rồi dúi vào lồng ngực Kim Giáp Tuyết.
"Chọc đi, ngươi muốn chọc bao nhiêu thì chọc bấy nhiêu!"
Trông hắn còn buồn bã hơn, cụp hàng lông mi dính nước mắt mà nói:
"Nếu như không được bồi bổ bằng tình yêu thì lông của hồ ly tinh sẽ rất khó mọc lại."
Hắn ôm lấy cái đuôi to màu vàng lặng lẽ ngồi ở một bên, cầm cây lược chải nhưng không thấy rụng được bao nhiêu.
Nhìn kỹ lại thì hình như cái đuôi bị trụi rất nhiều.
Tui chớp mắt hỏi hắn:
"Đuôi của ngươi... Hình như là bị trụi thêm rồi phải không?"
Hắn như thể rất buồn rầu:
"Ừm, vì chải nhiều quá nên có mấy lớp lông lẽ ra không nên rụng cũng đều rụng hết cả rồi."
Tui thắc mắc:
"Đã đến mức này rồi sao ngươi vẫn cứ chải hoài vậy? Ta còn tưởng ngươi bị rụng lông quá nhiều nên mới chải mỗi ngày chứ."
Hắn cắn môi dưới, thản nhiên dụi dụi bên người tui:
"Nếu ta không nói như vậy thì làm sao có thể chiếm được sự ưu ái chứ..."
Hắn kê cằm lên cổ tui, thả cái đuôi đáng thương bị trụi một mảng vào tay tui.
Một cái lướt qua nhẹ nhàng, mấy con cáo nhỏ bằng lông lại rơi ra.
Hắn chua xót nói:
"Ngươi nhìn chúng nó đi, chúng nó đều được làm ra lúc lông của ta có màu đẹp nhất, là lúc đẹp nhất đó."
16
Đồ hồ ly ngốc nghếch.
Tui vừa giận vừa buồn cười, vuốt vuốt cái đuôi của hắn như đang an ủi. Cái đuôi vốn đầy đặn bông mềm lại vì chải chuốt quá nhiều mà hơi tối màu đi.
Bịch.
Kim Giáp Tuyết đang ngồi lại bỗng ngã ngửa người ra, ưỡn cái bụng về phía tui.
Hắn duỗi tay nâng bàn tay tui đưa lên, nâng đến bên miệng hôn một cái. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ những phép tắc của loài người mà tui đã dạy.
Hắn mơ màng hỏi tui: "Ngươi thích..."
"Hả?"
"Ngươi thích cáo bông... Hay là thích ta?"
Tui nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, nhóc hồ ly đúng là rất tốt bụng, nhưng cáo bông thì tui vẫn thích hơn một chút.
Dù sao nó cũng được làm từ lông của hồ ly tinh nên dĩ nhiên cũng được thừa hưởng khả năng mê hoặc thiên phú, tui đeo ở túi xách đi làm, đồng nghiệp nhìn thấy đều khen thật đáng yêu.
Dĩ nhiên là đáng yêu rồi, tui nghĩ, đây còn là do hồ ly nhà tui tự tay chọc nữa đó.
"Cáo lông." Tui nói.
Một giây sau, Kim Giáp Tuyết lại "bùm" một cái biến lại thành hình dáng hồ ly.
Hắn tức giận gào lên rồi chạy về phòng ngủ, tiện chân nhấc lên đóng sầm cửa lại.
Hoá ra hôm đó hắn cũng tức giận à, đáng yêu ch//ết mất thôi.
Tui định đi dỗ dành hắn, chuông điện thoại lại reo lên inh ỏi không ngừng. Là lão sếp tư bản b ó c l ộ t của tui đang sốt sắng kêu tui đi làm.
Lúc trước tui m u a Tiểu Bạch đã tốn hơn một nửa t i ề n tiết kiệm trong tài khoản rồi, lại còn lãng phí nữa chứ.
Tui do dự thoáng nhìn qua phòng ngủ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài bôn ba để kiếm bạc lẻ.
Chứ nếu không có t i ề n, vậy chỉ có thể dắt nhóc hồ ly kia dãi nắng dầm sương thôi, ngay cả cây lược chải lông mà hắn thích nhất cũng không m u a nổi mất.