Chương 3 - Hồ Ly Chỉ Biết Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương

09

"Ngươi cũng là hồ ly tinh?"

Tui giật bắn người, tránh vội sang một bên. Quay lại thì thấy ánh mắt Tiểu Bạch hiện rõ sự tổn thương, cô bé cụp mắt xuống khiến tui cảm thấy rất áy náy.

Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.

Tiểu Bạch ngồi trên bàn, dùng cái đuôi cuộn mình lại, trông có vẻ vô cùng uất ức.

Tui hít một hơi thật sâu:

"Vậy ngươi cố gắng quyến rũ hắn được không? Tên nhóc đó vẫn chưa ăn uống được gì hết, ta lo hắn đói bụng đến sắp ch//ết tới nơi rồi."

Tiểu Bạch ngẩn người, dường như rất thắc mắc chuyện này, hỏi:

"Hồ ly tinh... Đói bụng thì sẽ đi tìm thức ăn, hắn không có sao?"

Hồ ly lần trước cũng có nói với tui như thế, nhưng cho dù tui có dùng cách gì đi chăng nữa thì hắn cũng đều không đi đâu hết: mở toang cửa cũng thế, bỏ Kim Giáp Tuyết ra ngoài cũng thế.

Lúc ở nhà tui có mở cửa ra, chờ cho hắn chạy ra ngoài.

Nhưng hắn lại coi như không thấy, cứ ở lì trong nhà mà chải lông đuôi của mình như thường lệ.

Hắn chải nửa buổi lại còn chạy tới tìm tui, xoè cái lông đuôi to mềm ra trước mặt tui, cười khúc khích nói:

"Ngươi sờ nó thử xem."

Hắn vừa nói, vừa cuộn chóp đuôi lên khều khều ngón tay tui.

Còn lúc tui muốn đưa hắn ra ngoài thì hắn liền biến thành hình hồ ly rồi cuộn tròn người thành một cục, nằm phịch trước cửa.

Hắn vẫn không quên dùng cái đuôi quét lớp lông bị gió thổi rụng, dồn lại giữa cơ thể.

Mãi cho đến tối, lúc tui mở cửa ra thì hắn đã cuốn một con cáo lông nhỏ chạy lạch bạch vào trong, bỏ vào trong cái hộp chứa cáo lông của hắn.

Sau đó lại chạy tới trước mặt tui, lật cái đuôi đã bẩn vì quét lông rụng của mình lên cho tui xem.

Tui chỉ có thể bất lực ôm hắn lên, quăng vào trong thùng nước mà tắm cho hắn.

Lúc tắm rửa, hắn lại còn tâm cơ nhét cái đuôi ướt nhẹp vào trong lòng bàn tay của tui, cố ý để cho tui sờ vào.

Dĩ nhiên là... tui đi guốc trong bụng tên nhóc hồ ly này rồi!

Tui liệt kê từng hành vi của Kim Giáp Tuyết ra, Tiểu Bạch nghe đến đâu, lông mày nhíu càng chặt đến đó:

"Bản tính vốn có của hồ ly tinh là quyến rũ lúc đói bụng. Nếu một con hồ ly tinh đã không muốn ra ngoài kiếm ăn như vậy, điều đó chứng tỏ..."

Tui khiếp sợ, thấy sốt sắng thay cho tên nhóc kia:

"Chứng tỏ hắn không ổn hay sao?"

Tiểu Bạch lắc đầu nguầy nguậy:

"Chứng tỏ hắn vì người mình thích mà đã làm trái với bản tính vốn có đó, chị gái à!"

10

Tui vò đầu bứt tai đến đau v.ỡ đầu cũng không nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào.

Đi bắt hồ ly tinh mà hắn thích về chăng?

Nhưng lỡ như hồ ly mà hắn thích lại không thích hắn rồi từ chối hắn, hắn lại cũng cảm thấy cứ nhịn đói tới ch//ết luôn cũng chẳng sao cả thì phải làm sao?

Hoặc là hắn cảm thấy bị tổn thương trước con hồ ly mình thích, sau đó sẽ không thèm ngó ngàng tới tui nữa thì làm sao?

Tui khổ sở vò đầu, Tiểu Bạch nằm nhoài trên đầu gối của tui, dùng đuôi quét một vòng quanh mắt cá chân của tui.

"Chị gái yên tâm, hắn sẽ không ch//ết đói đâu. Chỉ cần tiếp cận hắn, hắn sẽ khó chống cự bản tính của mình mà bắt đầu ăn thôi, ta sẽ tiếp cận hắn thêm vài lần, ta chủ động theo đuổi hắn là được rồi."

Tiểu Bạch cười híp mắt, dùng ngón tay ngoéo lấy ngón tay tui.

Tui vô cùng hớn hở:

"Vậy thì tốt quá, bây giờ ta mở cửa phòng ngủ cho ngươi tiếp cận với hắn nhé!"

Cô bé nằm nhoài trên đầu gối của tui, cọ tới cọ lui.

"Vậy chị gái nè, chị hôn ta một cái có được không?"

11

Lúc tui mở cửa phòng ngủ ra, Kim Giáp Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ, vừa ngắm cảnh bên ngoài vừa chải lông đuôi.

Lông đuôi rụng chất chồng thành một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh hắn, hai con cáo lông nhỏ cũng vừa được hoàn thành.

Nhưng mà trông bóng lưng của tên nhóc lại hơi cô độc, đầu khẽ cúi, vẻ mặt lúc ngắm lông đuôi còn có vẻ uất ức.

Tiểu Bạch nở nụ cười từ từ đi tới, cúi người ở bên cạnh hắn, vẫy vẫy chóp đuôi lên.

Kim Giáp Tuyết đang chải lông bỗng khựng lại, mặt ngây ra mà ngước mắt lên, mùi thơm của thức ăn khiến hắn khó có thể nghĩ ngợi được gì nữa.

Tui đứng ở cửa, đấu tranh nội tâm kịch liệt.

Hắn chấp nhận nhịn đói vì con hồ ly hắn thích, nhưng tui cứ một mực ép hắn phải ăn, liệu sau khi hắn tỉnh táo lại sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Hắn sẽ cảm thấy bản thân bị ô uế không xứng đáng với con hồ ly mà mình thích, rồi sẽ đau đớn buồn bực?

Lợi dụng bản năng của hắn để bắt ép hắn làm chuyện hắn không muốn thì tui có khác gì đám người xấu ngoài kia chứ?

"Khoan đã, Tiểu Bạch! tui cảm thấy hay là bỏ đi..."

Tiểu Bạch dừng động tác lại, đứng ở chỗ ngược sáng mà ngẩng đầu lên, tròng mắt hồ ly long lanh của nó lóe lên một tia gian xảo.

Nó lè lưỡi liếm khoé môi, cười quyến rũ đến mức khiến lòng người ngây ngất.

"Vậy... chị gái à, chị có đền bù cho ta không?"

Nó còn chưa nói hết thì Kim Giáp Tuyết đã nhảy phịch xuống đất, lon ton chạy như bay về phía tui, nhào vào lòng tui.

Đuôi của hắn vẫn cuộn hai con cáo lông, luồn lách nhét vào trong lòng bàn tay tui.

Sau đó lại nhìn tui bằng đôi mắt long lanh tha thiết, vẫy vẫy đuôi, ngẩng mặt lên đầy mong chờ.

12

Tui bất lực ôm lấy Kim Giáp Tuyết trong hình dạng hồ ly vào lòng.

Dĩ nhiên hắn cũng rất buông thả, trở mình lật ngửa bụng ra ở trong vòng tay tui.

Sau đó híp mắt lại rồi dụi dụi lung tung, kêu mấy tiếng ưm ửm của hồ ly, còn nhão nhẹt hơn cả lúc trước.

Cuối cùng, tui chỉ có thể đền bù cho Tiểu Bạch, sau đó sẽ nghĩ cách khác.

Dĩ nhiên không phải là kiểu đền bù như này rồi.

Tiểu Bạch và Kim Giáp Tuyết không giống nhau, từ nhỏ Kim Giáp Tuyết đã lớn lên cạnh tui, đã quyên sạch tập tính của hồ ly tinh, cho nên mới quấn dính lấy tui như thế.

Trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với loài người hay hồ ly nào khác, chưa từng thưởng thức mùi vị tình yêu.

Còn Tiểu Bạch vốn dĩ đang sống yên lành với bầy đàn thì bị một tên doanh nhân b ấ t l ư ơ n g tóm được, sau đó bị b á n vào chỗ b u ô n b á n hồ ly ở gần đó.

Nó cũng giống như hồ ly tinh bình thường khác, cho nên chút xíu lợi ích tui đưa ra thì không thể nào thỏa mãn nó được.

Để đền bù, tui tìm đến một người quen biết.

Có t i ề n, tính tình dễ chịu, đáng tin cậy lại biết chăm sóc động vật, đủ để nuôi nó ăn no.

Tu cứ thế mà tặng Tiểu Bạch đi.

Sau đó, tui cúi đầu thoáng nhìn Kim Giáp Tuyết bên chân, tên nhóc hồ ly nhìn tôi với ánh mắt vô tội, nhưng đuôi lại phấn khởi vẫy kịch liệt.

Dường như hắn cảm thấy vô cùng bất an với chuyện tui đưa Tiểu Bạch về.

Chí ít thì liên tiếp mấy ngày sau đó, hắn đều nghĩ trăm phương ngàn kế khoe khoang cái đuôi của mình với tui.

Khi thì dùng đuôi quẹt lên trên mặt tui, tui vừa mới thức dậy đã có thể nhìn thấy ngay lập tức.

Khi thì sẽ tự mình chui vào trong chăn trước, lúc tui vén chăn lên thì lại nhìn thấy hắn đã cuộn người thành một cục tròn vo.

Sau đó hắn sẽ chăm chú nhìn tui, từ từ mở đuôi ra, cật lực ngoe nguẩy.

Giống như chim công xòe đuôi vậy.

Tui dở khóc dở cười, đúng là cái thứ hồ ly tinh mà.