Chương 2 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ - Hồ Ly Chỉ Biết Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương
05
Nụ cười của hắn biến mất ngay tức khắc, đuôi cũng không ngoe nguẩy nữa, vẻ mặt trông cũng luống cuống.
Hắn cụp mắt, cúi đầu thấp xuống:
"Ta, ta không có người trong lòng mà..."
Hồ ly tinh khác với hồ ly, hồ ly sống trung thành chế độ một vợ một chồng, nhưng hồ ly tinh biến thành người thì lại dựa vào sự yêu thích của loài người mà tồn tại.
Vì thế hồ ly tinh chỉ cần đứng yên ở đó thôi đã quyến rũ rồi, chúng khẽ cười một cái cũng đã làm người khác si mê đến mức thần hồn điên đảo.
Nếu như không có người thích bọn chúng, bộ lông vàng của chúng sẽ dần mờ đi, cơ thể ngày càng gầy guộc, cuối cùng sẽ ch//ết.
Mãi về sau, tui mới biết chuyện này, cũng chính là vào ngày Kim Giáp Tuyết trưởng thành đó.
Sau khi trưởng thành, hồ ly tinh không thể dựa vào linh khí trước kia mà no bụng được, chúng nhất định phải thu thập sự yêu thích của loài người để làm thức ăn.
Thế nên sau khi trưởng thành, mới mấy ngày mà Kim Giáp Tuyết đã gầy đi trông thấy.
Mãi đến khi một con hồ ly vàng kim khác tìm đến cửa lần thứ hai trong một đêm mưa tuyết, tui mới biết hồ ly tinh có tồn tại thật.
Nói cách khác, tui phải tìm người yêu cho hồ ly nhà tui rồi! Lại còn phải tìm rất nhiều nữa cơ!
Tui dè dặt mở cửa hé ra một khe nhỏ, nói chuyện với con hồ ly ở bên ngoài:
"Vậy… đối tượng của ngươi nhất định phải là hồ ly tinh à?"
Hồ ly ngoài cửa nói:
"Loài người cũng được, thậm chí có loài người yêu thích thì sẽ càng no bụng hơn, vì trái tim của hồ ly tinh có thể chia thành rất nhiều ngăn.”
Tui gật gù, nghĩ tới chuyện "người trong lòng" lần trước, bèn hỏi:
"Vậy... Hồ ly tinh không thể chung sống với người trong lòng duy nhất đến suốt đời hay sao?"
Hồ ly bên ngoài bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi:
"Hồ ly tinh... Thật sự sẽ chỉ có một người trong lòng thôi ư?"
Loài hồ ly tinh đa tình bẩm sinh, một là để giảm bớt cảm giác tội lỗi khi phải đi kiếm ăn ở khắp nơi, hai là để bọn chúng có thể sinh sống khoẻ mạnh.
Tui nghĩ tới đây thì cũng yên tâm phần nào.
Nói như vậy có nghĩa là tui sẽ không cần lo lắng chuyện Kim Giáp Tuyết sẽ phải ch//ết đói rồi nhỉ...?
06
Không ngờ được cửa ải khó khăn nhất lại chính là bản thân Kim Giáp Tuyết.
Cho dù tui có khuyên nhủ như nào thì hắn cũng không muốn ra ngoài cùng tui, cứ tự nhốt mình trong chăn mãi.
Vốn dĩ tui muốn tiến hành theo tuần tự để hắn làm quen với một vài người tốt, sau đó sẽ có thể mượn nước đẩy thuyền mà ăn cơm.
Nào ngờ ngay từ bước đầu đã gặp khó khăn, hắn vốn dĩ không muốn ra khỏi cửa.
"Ngươi làm sao vậy? Mấy hôm trước không phải còn kêu đói bụng à?" Tui hỏi hắn.
Hắn chui vào chăn, nhỏ giọng phản bác:
"Chuyện của hồ ly tinh... Không cần ngươi xen vào."
Tui không hiểu hắn bực bội cái gì nữa, liền tới xoa xoa đầu hắn.
Theo lý thuyết mà nói thì không nên như thế này chứ.
Một khi đã rất đói, hồ ly tinh sẽ theo bản năng mà ra ngoài tìm "b//ạn tì//nh ngẫu nhiên", nhưng bản tính bẩm sinh của loài này lại hoàn toàn không hiệu quả với Kim Giáp Tuyết.
Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?
Tui liếc mắt nhìn đồng hồ, nếu còn không ra ngoài nữa thì tui sẽ bị trừ lương mất. Vốn dĩ chuyện ngày ngày phải bật điều hoà lên để nuôi hồ ly tinh đã khiến tui phải thắt lưng buộc bụng rất nhiều rồi, nếu còn bị trừ lương thì tui chắc chắn phải ngủ ngoài đường mất.
Tui buông bàn tay đang túm chặt chăn của hắn, cái đuôi lòi ra bên ngoài đang dốc sức phản kháng cuối cùng cũng rũ mềm xuống.
"Ta phải đi làm rồi, nếu ngươi đói quá thì tự ra ngoài nhé, được không?" Tui nói.
Kim Giáp Tuyết vừa nãy còn giãy dụa bỗng im lặng hẳn, vùi đầu vào trong gối không nói tiếng nào.
Tui kéo cửa ra, im lặng rời nhà.
Con nít không chịu ăn cơm phần lớn là do bị chiều quá sinh hư, cho chịu đói một trận là lại đâu vào đấy ngay.
07
Tiêu rồi, hôm nay tui tăng ca muộn quá rồi.
Lúc tui mở cửa thì đã hơn mười giờ, trong nhà yên ắng, đèn cũng không bật.
Kim Giáp Tuyết cuộn người thành một cục tròn, nằm ngủ ở hành lang trước cửa.
Hắn đã biến lại thành hình dáng của hồ ly, thiết nghĩ là đói không chịu được, không duy trì được hình dáng con người nữa nên mới như vậy.
Gay go thật, như vậy thì làm sao yêu đương được cơ chứ, chẳng lẽ phải đi tìm một con hồ ly cái về cho hắn thật ư?
Tui rón rén đi tới sờ lông của hắn, cũng may màu lông vẫn là màu vàng kim, còn chưa tới mức nguy hiểm.
Sau đó, tui cúi người xuống định ôm hắn về ổ. Vừa cúi đầu liền thấy một con cáo lông nhỏ mà hắn đang ôm ở giữa thân thể và cái đuôi.
Màu vàng, tai lớn, đuôi to, thêm hai con mắt.
Quả nhiên, một đống lông rụng chất đầy như núi mà hắn thu gom mấy hôm trước đã không thấy đâu nữa, tất cả đều biến thành con cáo lông nhỏ này rồi.
Món đồ chơi nhỏ đó được hắn cẩn thận cuộn trong cái đuôi.
Dường như hắn cảm nhận được tui đang đụng vào người nên khẽ mở mắt ra, lỗ tai run lên, cái đuôi mở ra làm con cáo lông nhỏ kia cũng rơi xuống.
Hắn dè dặt sán lại gần, liếm đầu ngón tay của tui.
Hoá ra là vì đã khiến tui lo lắng, cho nên mới xin lỗi lấy lòng như vậy.
Tui thở dài một hơi, đặt con hồ ly nhỏ kia vào trong túi, lấy điện thoại ra kiểm tra số dư.
Tui quyết định rồi, ngày mai tui sẽ đi m u a một con hồ ly cái.
08
Con hồ ly cái mới được mua về cực kỳ đáng yêu, toàn thân màu trắng muốt như tuyết.
Lúc tui ôm nó về nhà, nó vẫn cứ nũng nịu trong khuỷu tay tui suốt, cũng giống hệt như lúc đầu tui ôm Kim Giáp Tuyết trở về vậy.
Tui cho Kim Giáp Tuyết nhìn thử hồ ly cái nhỏ, vô cùng đắc ý:
"Coi này, ta đã chọn con đẹp nhất trong đám tụi nó cho ngươi đó. Đôi mắt, mũi và lông tóc không chê vào đâu được nhé!"
Kim Giáp Tuyết hồ ly đi vòng quanh ngửi ngửi hồ ly con mới tới, kề sát lại âu yếm vô cùng.
Tui hài lòng nhìn thấy hết thảy, cảm giác gu thẩm mỹ của mình quá tốt.
Kim Giáp Tuyết ngửi một chút liền lăn ra đất, dựng cái đuôi lên mà… xả hương.
Kết quả là lúc Tiểu Bạch đang liếm đầu thì Kim Giáp Tuyết bỗng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, lầm bầm không rõ rồi đá cửa đóng sầm lại.
Gì thế này, hắn không thích con hồ ly cái trắng mà tui phải đau lòng rút ví ra mấy chục tr//iệu để m u a này à?
Tui suy sụp ngồi ngây tại đó, không biết nên suy sụp vì nghĩ tới chuyện sau này phải nuôi hai con hồ ly, hay nên suy sụp vì mấy chục tr//iệu của mình đã đổ sông đổ biển cả rồi.
Dường như hồ ly Tiểu Bạch cảm nhận được tâm trạng không vui của tui, nó vẫy đuôi lon ton chạy tới, vùi đầu cọ cọ vào lòng tui.
Nó cọ đầu rồi lại lè lưỡi liếm gò má tui một lượt, làm tui nhột đến bật cười mới thôi.
Tui ôm hồ ly Tiểu Bạch, cụng đầu với nó.
Bùm một cái, hồ ly nhỏ lông mượt như nhung trong lồng ngực bỗng biến thành một cô em xinh đẹp.
Nụ cười của hắn biến mất ngay tức khắc, đuôi cũng không ngoe nguẩy nữa, vẻ mặt trông cũng luống cuống.
Hắn cụp mắt, cúi đầu thấp xuống:
"Ta, ta không có người trong lòng mà..."
Hồ ly tinh khác với hồ ly, hồ ly sống trung thành chế độ một vợ một chồng, nhưng hồ ly tinh biến thành người thì lại dựa vào sự yêu thích của loài người mà tồn tại.
Vì thế hồ ly tinh chỉ cần đứng yên ở đó thôi đã quyến rũ rồi, chúng khẽ cười một cái cũng đã làm người khác si mê đến mức thần hồn điên đảo.
Nếu như không có người thích bọn chúng, bộ lông vàng của chúng sẽ dần mờ đi, cơ thể ngày càng gầy guộc, cuối cùng sẽ ch//ết.
Mãi về sau, tui mới biết chuyện này, cũng chính là vào ngày Kim Giáp Tuyết trưởng thành đó.
Sau khi trưởng thành, hồ ly tinh không thể dựa vào linh khí trước kia mà no bụng được, chúng nhất định phải thu thập sự yêu thích của loài người để làm thức ăn.
Thế nên sau khi trưởng thành, mới mấy ngày mà Kim Giáp Tuyết đã gầy đi trông thấy.
Mãi đến khi một con hồ ly vàng kim khác tìm đến cửa lần thứ hai trong một đêm mưa tuyết, tui mới biết hồ ly tinh có tồn tại thật.
Nói cách khác, tui phải tìm người yêu cho hồ ly nhà tui rồi! Lại còn phải tìm rất nhiều nữa cơ!
Tui dè dặt mở cửa hé ra một khe nhỏ, nói chuyện với con hồ ly ở bên ngoài:
"Vậy… đối tượng của ngươi nhất định phải là hồ ly tinh à?"
Hồ ly ngoài cửa nói:
"Loài người cũng được, thậm chí có loài người yêu thích thì sẽ càng no bụng hơn, vì trái tim của hồ ly tinh có thể chia thành rất nhiều ngăn.”
Tui gật gù, nghĩ tới chuyện "người trong lòng" lần trước, bèn hỏi:
"Vậy... Hồ ly tinh không thể chung sống với người trong lòng duy nhất đến suốt đời hay sao?"
Hồ ly bên ngoài bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi:
"Hồ ly tinh... Thật sự sẽ chỉ có một người trong lòng thôi ư?"
Loài hồ ly tinh đa tình bẩm sinh, một là để giảm bớt cảm giác tội lỗi khi phải đi kiếm ăn ở khắp nơi, hai là để bọn chúng có thể sinh sống khoẻ mạnh.
Tui nghĩ tới đây thì cũng yên tâm phần nào.
Nói như vậy có nghĩa là tui sẽ không cần lo lắng chuyện Kim Giáp Tuyết sẽ phải ch//ết đói rồi nhỉ...?
06
Không ngờ được cửa ải khó khăn nhất lại chính là bản thân Kim Giáp Tuyết.
Cho dù tui có khuyên nhủ như nào thì hắn cũng không muốn ra ngoài cùng tui, cứ tự nhốt mình trong chăn mãi.
Vốn dĩ tui muốn tiến hành theo tuần tự để hắn làm quen với một vài người tốt, sau đó sẽ có thể mượn nước đẩy thuyền mà ăn cơm.
Nào ngờ ngay từ bước đầu đã gặp khó khăn, hắn vốn dĩ không muốn ra khỏi cửa.
"Ngươi làm sao vậy? Mấy hôm trước không phải còn kêu đói bụng à?" Tui hỏi hắn.
Hắn chui vào chăn, nhỏ giọng phản bác:
"Chuyện của hồ ly tinh... Không cần ngươi xen vào."
Tui không hiểu hắn bực bội cái gì nữa, liền tới xoa xoa đầu hắn.
Theo lý thuyết mà nói thì không nên như thế này chứ.
Một khi đã rất đói, hồ ly tinh sẽ theo bản năng mà ra ngoài tìm "b//ạn tì//nh ngẫu nhiên", nhưng bản tính bẩm sinh của loài này lại hoàn toàn không hiệu quả với Kim Giáp Tuyết.
Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?
Tui liếc mắt nhìn đồng hồ, nếu còn không ra ngoài nữa thì tui sẽ bị trừ lương mất. Vốn dĩ chuyện ngày ngày phải bật điều hoà lên để nuôi hồ ly tinh đã khiến tui phải thắt lưng buộc bụng rất nhiều rồi, nếu còn bị trừ lương thì tui chắc chắn phải ngủ ngoài đường mất.
Tui buông bàn tay đang túm chặt chăn của hắn, cái đuôi lòi ra bên ngoài đang dốc sức phản kháng cuối cùng cũng rũ mềm xuống.
"Ta phải đi làm rồi, nếu ngươi đói quá thì tự ra ngoài nhé, được không?" Tui nói.
Kim Giáp Tuyết vừa nãy còn giãy dụa bỗng im lặng hẳn, vùi đầu vào trong gối không nói tiếng nào.
Tui kéo cửa ra, im lặng rời nhà.
Con nít không chịu ăn cơm phần lớn là do bị chiều quá sinh hư, cho chịu đói một trận là lại đâu vào đấy ngay.
07
Tiêu rồi, hôm nay tui tăng ca muộn quá rồi.
Lúc tui mở cửa thì đã hơn mười giờ, trong nhà yên ắng, đèn cũng không bật.
Kim Giáp Tuyết cuộn người thành một cục tròn, nằm ngủ ở hành lang trước cửa.
Hắn đã biến lại thành hình dáng của hồ ly, thiết nghĩ là đói không chịu được, không duy trì được hình dáng con người nữa nên mới như vậy.
Gay go thật, như vậy thì làm sao yêu đương được cơ chứ, chẳng lẽ phải đi tìm một con hồ ly cái về cho hắn thật ư?
Tui rón rén đi tới sờ lông của hắn, cũng may màu lông vẫn là màu vàng kim, còn chưa tới mức nguy hiểm.
Sau đó, tui cúi người xuống định ôm hắn về ổ. Vừa cúi đầu liền thấy một con cáo lông nhỏ mà hắn đang ôm ở giữa thân thể và cái đuôi.
Màu vàng, tai lớn, đuôi to, thêm hai con mắt.
Quả nhiên, một đống lông rụng chất đầy như núi mà hắn thu gom mấy hôm trước đã không thấy đâu nữa, tất cả đều biến thành con cáo lông nhỏ này rồi.
Món đồ chơi nhỏ đó được hắn cẩn thận cuộn trong cái đuôi.
Dường như hắn cảm nhận được tui đang đụng vào người nên khẽ mở mắt ra, lỗ tai run lên, cái đuôi mở ra làm con cáo lông nhỏ kia cũng rơi xuống.
Hắn dè dặt sán lại gần, liếm đầu ngón tay của tui.
Hoá ra là vì đã khiến tui lo lắng, cho nên mới xin lỗi lấy lòng như vậy.
Tui thở dài một hơi, đặt con hồ ly nhỏ kia vào trong túi, lấy điện thoại ra kiểm tra số dư.
Tui quyết định rồi, ngày mai tui sẽ đi m u a một con hồ ly cái.
08
Con hồ ly cái mới được mua về cực kỳ đáng yêu, toàn thân màu trắng muốt như tuyết.
Lúc tui ôm nó về nhà, nó vẫn cứ nũng nịu trong khuỷu tay tui suốt, cũng giống hệt như lúc đầu tui ôm Kim Giáp Tuyết trở về vậy.
Tui cho Kim Giáp Tuyết nhìn thử hồ ly cái nhỏ, vô cùng đắc ý:
"Coi này, ta đã chọn con đẹp nhất trong đám tụi nó cho ngươi đó. Đôi mắt, mũi và lông tóc không chê vào đâu được nhé!"
Kim Giáp Tuyết hồ ly đi vòng quanh ngửi ngửi hồ ly con mới tới, kề sát lại âu yếm vô cùng.
Tui hài lòng nhìn thấy hết thảy, cảm giác gu thẩm mỹ của mình quá tốt.
Kim Giáp Tuyết ngửi một chút liền lăn ra đất, dựng cái đuôi lên mà… xả hương.
Kết quả là lúc Tiểu Bạch đang liếm đầu thì Kim Giáp Tuyết bỗng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, lầm bầm không rõ rồi đá cửa đóng sầm lại.
Gì thế này, hắn không thích con hồ ly cái trắng mà tui phải đau lòng rút ví ra mấy chục tr//iệu để m u a này à?
Tui suy sụp ngồi ngây tại đó, không biết nên suy sụp vì nghĩ tới chuyện sau này phải nuôi hai con hồ ly, hay nên suy sụp vì mấy chục tr//iệu của mình đã đổ sông đổ biển cả rồi.
Dường như hồ ly Tiểu Bạch cảm nhận được tâm trạng không vui của tui, nó vẫy đuôi lon ton chạy tới, vùi đầu cọ cọ vào lòng tui.
Nó cọ đầu rồi lại lè lưỡi liếm gò má tui một lượt, làm tui nhột đến bật cười mới thôi.
Tui ôm hồ ly Tiểu Bạch, cụng đầu với nó.
Bùm một cái, hồ ly nhỏ lông mượt như nhung trong lồng ngực bỗng biến thành một cô em xinh đẹp.