Chương 1 - Hồ Ly Chỉ Biết Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương

01

Ngày tui đưa Kim Giáp Tuyết về, hắn vẫn còn là một con hồ ly con.

Hồ ly tinh con vẫn chưa biến hình được, thế nên tui vẫn coi hắn như một con cáo nhỏ mà nuôi bên cạnh mình.

Lông toàn thân Kim Giáp Tuyết màu vàng, chỉ có phần lông ở trán là trắng như tuyết, thế nên tui gọi hắn là Kim Giáp Tuyết.

Hồ ly con rất thích quấn quýt con người, cặp mắt cũng hiền lành đáng yêu vô cùng.

Hắn ở bên cạnh tui rất lâu, vừa ăn nhiều vừa lười vận động, lần nào hắn ăn no cũng bị khó tiêu, cứ nôn ọe hoài.

Thế là tui thường xuyên tổng cổ hắn ra bên ngoài, để hắn đi qua đi lại ngoài cửa vận động cho tiêu thực bớt.

Bàn chân nhỏ xíu của Kim Giáp Tuyết hằn trên tuyết thành mấy hình bông hoa, chạy đi một chút rồi lại lộc cộc chạy ngược trở về.

Tui ném hắn ra một lần, hắn lại chạy về một lần. Lúc tui ôm lấy hắn vào ngực, hắn lại kêu "ư ử".

Tui vừa giận vừa buồn cười cười, búng một cái lên chóp mũi hắn mà dạy dỗ, khuyên bảo hắn không được quyến rũ loài người.

Hắn bị búng mũi bèn ngây ra đó, cứ như đã nghe hiểu rồi, lại giống như vẫn chưa nghe hiểu.

Nói chung, hắn bị tui búng đến ù tai, vừa sợ hãi vừa dụi chóp mũi ướt nhẹp vào lòng bàn tay tui.

02

Sau này thì tui mới biết hắn sợ lạnh.

Lúc Kim Giáp Tuyết biến hình được là vào lứa tuổi thiếu niên, bùm một cái liền biến hình thành người trong tay của tui.

Lúc đó tui vốn đang ôm hồ ly con ngủ say sưa, cảm thấy lớp lông xù mềm mại dưới tay đột ngột mất đi liền mở mắt ra thì đã thấy một người rất đẹp.

Tui sợ đến mức co chân đạp hắn ngã lộn cổ xuống giường.

Bị ngã khỏi giường, hắn tỏ vẻ uất ức, ôm lấy đuôi nhìn tui cặp mắt đáng thương, trong khi quần áo trên người lại rất... mát mẻ.

Có lẽ do hắn là hồ ly tinh, nên sau khi biến hình thì quần áo trên người hắn đều là châu báu lấp lánh, nhưng lại chẳng che chắn được gì.

Tui ôm đẩu, ném cái chăn lên trùm qua đầu hắn, bảo hắn ăn mặc đàng hoàng lại.

Sau khi thay quần áo xong, hắn liền bắt đầu ngồi chải lông, đặc biệt là chỗ lông đuôi xù mềm của hắn.

Tui chạy lại chải lông giúp hắn, những sợi lông vàng kim rụng bay như lá thu, Kim Giáp Tuyết cũng quay người nằm lăn ra đất.

Sau đó hắn lật ngửa người, chìa bụng về phía tui.

Tập tính hồ ly của hắn vẫn chưa hết, tuy tui sờ cơ bụng thiếu niên lấp ló của hắn nhưng hắn vẫn lăn qua lăn lại giống hệt con hồ ly nhỏ ngày nào.

Sau đó lại dụi mũi vào lòng bàn tay tui, còn lè lưỡi liếm.

03

Tui thấy cần phải dạy cho hắn một vài phép tắc của loài người.

"Không được tùy tiện lật ngửa bụng với người khác."

Tui trắc mắng, Kim Giáp Tuyết ngồi ở bàn đối diện ấm ức khẽ rụt rụt cái mũi:

"Với ngươi cũng không được à?"

"Với ta..." tui hơi đau lòng những vẫn phải nói: "Với ta cũng không được!"

Hồ ly hại nước hại dân sẽ bị bắt đi thiêu, không được tùy tiện quyến rũ người ngay thẳng!

Tui tiếp tục vỗ bàn:

"Cũng không được tùy tiện liếm tay của loài người."

Hồ ly nói:

"Liếm gò má cũng không được ư?"

Tui đáp:

"Không được."

Hồ ly lại nói:

"Hôn thì sao? Hồ ly với nhau thì không cần hôn, chỉ có loài người mới hôn." Hắn chớp chớp đôi mắt.

"Hôn cũng..."

Hình như hắn nói cũng có ý đúng, tui suy đi nghĩ lại, một lúc lâu sau vẫn không nói được nửa vế sau ra.

Quay sang đã thấy Kim Giáp Tuyết đứng lên chạy từ bên kia bàn qua, vẫy đuôi bộp bộp rồi hôn chụt một cái lên gò má của tui như chim gõ kiến.

... Hắn chỉ là một con hồ ly thôi, sao phải hiểu phép tắc của loài người làm gì chứ?

Một con hồ ly con thích được gần gũi con người thôi mà.

04

Sắc đẹp dễ khiến con người tui lầm lỡ!

Sau khi bị hắn hôn đến mức ngây ngất, tui nằm trên giường nghiêm túc tự suy ngẫm, quả nhiên là lần sau không thể để cho hắn tự ý rời khỏi chỗ ngồi nữa.

Một khi hắn gần tui trong vòng ba bước, tui nhất định sẽ trói tay chịu thua.

Nghĩ tới đây, tui trở mình, quyết định tiếp tục chuyện ban nãy: mở cuộc họp gia đình.

Tui vừa quay đầu đã thấy hồ ly con đang ngồi trên bệ cửa sổ trước mặt, ngồi dưới ánh trăng tự chải đuôi cho mình.

Cây lược hắn dùng là lược chuyên dụng để chải lông mà tui mua cho hắn. Từng lớp lông hồ ly rụng được hắn gom lại xếp chồng ở bên cạnh.

Tui nhìn dáng vẻ phấn khởi ngập tràn của hắn, thấy không tiện khiển trách hắn lúc này nên mới chuyển đề tài, nói:

"... Ngươi thích đuôi của mình như vậy à?"

Hắn nghe được lời tui nói bèn ngừng tay lại, mỉm cười híp mắt nhìn tui.

Theo nụ cười của hắn, chóp đuôi cứ cong rồi lại cong thêm khiến lòng tui càng thêm ngứa ngáy.

Hắn nói:

"Đối với hồ ly tinh mà nói, đuôi đẹp thì sẽ được người trong lòng yêu thích, cho nên tui cần phải bảo dưỡng đuôi thật kỹ lưỡng."

Dứt lời, hắn thu môi cười lại, đôi mắt vàng lấp lánh cùng màu với lông đuôi lại lặng lẽ nhìn về phía tui, cái đuôi cứ ngoe nguẩy vẫy lên trên.

"Ừm." tui nói: "Ngươi lén hẹn hò với con hồ ly nào ở ngoài rồi?"