Chương 8 - Hình Thức Của Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta đứng bên cạnh, yết hầu khẽ giật lên xuống.

“Trưa nay… ăn với nhau bữa cơm đi?” Anh ta dè dặt, “Coi như… cho đoạn này một kết thúc có thể gọi là thể diện.”

“Thể diện đã nằm trên giấy tờ.” Cô đóng lại tập hồ sơ.

2 giờ chiều, tại phòng đăng ký kết hôn thuộc cục dân chính.

Máy lấy số nhả ra một tờ phiếu, góc giấy hơi xước.

Anh ta khẽ hỏi: “Thật sự phải như thế này sao?”

Cô nhìn bảng hiển thị số, không nhìn anh.

“Chúng ta đã như thế này rồi.” Cô nói.

Hệ thống gọi số.

Ánh sáng sau ô cửa kia như thuộc về một thế giới khác.

Cô đưa hồ sơ, xác minh, ký tên.

Khi đến mục “Xử lý tài sản và nợ nần”, cô dừng lại thêm một giây, xác nhận mục: “Không ai chịu nợ thay ai.”

Anh ta bất chợt đè tay lên mép bàn, giọng căng ra: “Tô Niệm, giữa chúng ta không phải là không có tình cảm.”

Cô ngẩng lên.

“Anh đã dùng nó để mặc cả lãi suất, dùng nó để mặc cả quan hệ, dùng nó để giữ sĩ diện.”

Cô đặt bút xuống.

“Còn tôi — dùng nó làm tiền vé xe cho đoạn đường về.”

Anh ta sững lại.

Nhân viên đẩy hai cuốn sổ đỏ mới từ ngăn kéo ra.

Cô nhận lấy quyển của mình. Chữ trên bìa nhạt đến mức tưởng như chưa từng được in đậm.

Ra khỏi cục dân chính, gió lật mấy chiếc lá khô trên bậc thềm, lật mặt lên như một động tác cuối cùng của mùa cũ.

Cô dừng lại vài giây cạnh máy chụp ảnh tự động, rút từ ví ra một chiếc danh thiếp cũ in chữ

“Cô Cố”, gập làm đôi, thả vào thùng rác giấy tái chế.

Điện thoại rung hai lần:

【Tài khoản giám sát】T+1 đã hoàn tất.

【Chu Húc】Văn bản V3 đã lưu trữ. Điều khoản bảo mật có hiệu lực. Nhắc nhở: bắt đầu giai đoạn “truyền thông tĩnh.”

Cô gửi cho Lâm Dung một tấm ảnh chụp biên lai.

“Hợp đồng hoàn tất.” Cô viết.

“Gặp lại sau.” Lâm Dung trả lời.

Anh ta đuổi theo một bước, như muốn nói gì đó… rồi lại thôi.

Cô dừng lại, quay đầu: “Nếu cần thiết, lần sau ta chỉ liên lạc qua email.” Cô mỉm cười lịch sự. “Chúc anh mọi điều tốt lành.”

Anh ta gật đầu, mắt dán vào cuốn sổ nhỏ trong tay cô — như đang nhìn một sự thật không thể giảm giá.

Chiều hôm đó, cô đến văn phòng môi giới.

Nhân viên đưa chìa khóa, dẫn cô đi xem một căn hộ nhỏ hướng Nam.

Cửa sổ lớn, ban công đủ chỗ cho một chiếc bàn gấp.

“Cửa kính sát đất, nắng lắm đấy.” Nhân viên nói.

“Tôi cần ánh sáng.” Cô đáp.

Bếp nhỏ, đủ chỗ cho hai chiếc nồi. Cô thử nước ở bồn rửa — tiếng nước chảy nghe rõ ràng, mát lạnh.

“Có cần đặt cọc luôn không?” nhân viên môi giới hỏi.

“Chụp ảnh trước đã.”

Cô rút điện thoại, chụp phòng khách, chụp hành lang, chụp hàng cây ngoài cửa sổ;

Cuối cùng là chụp một vòng da nhỏ trên ngón tay — nơi từng có vết hằn nhẫn, giờ đã trống trơn.

Tối đến, cô mở lại file “timeline.xlsx”.

Thêm ba dòng mới:

10:07 – Tài khoản giám sát nhận tiền (T+1), gốc + lãi đã nhận

14:32 – Thủ tục đăng ký hoàn tất, nhận giấy tờ mới

18:11 – Xem nhà xong, dự định ký hợp đồng thuê 1 năm

Cô để trống một dòng, rồi gõ thêm một dòng in đậm:

Kết luận (6): Trả “hình thức” về lại cho hình thức, lấy lại “thực chất” về tên mình.

Cô tắt máy, ngả người tựa vào lưng ghế.

Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập, như đang được hệ thống lọc nhiễu.

Tên trong WeChat được đổi lại thành “Tô Niệm.”

Cô cất chiếc phong bì giấy kraft đựng nhẫn cưới vào ngăn kéo sâu nhất, Dán một nhãn trắng lên: “Đã khép lại.”

8

Ngày dọn nhà, gió thổi qua ban công làm nhãn dán trên các thùng carton khẽ run lên.

Lâm Dung ngồi xổm dưới đất, dùng bút lông ghi: “Bếp – chén đĩa” “Phòng làm việc – tài liệu” “Chứng cứ – đừng đụng vào.”

“Thùng này quan trọng nhất, để lên xe tớ trước.” Cô ngẩng đầu.

“Được.”

Tô Niệm ôm lấy, cảm thấy trọng lượng vừa đủ — không dư, không thiếu.

Căn hộ mới hướng Nam, cửa sổ lớn đủ để ôm trọn một buổi chiều.

Cô kéo rèm ra, ánh nắng rót vào như nước ấm.

Cô cắm lại modem Wi-Fi, bật máy tính. Việc đầu tiên là đổi lại nickname WeChat thành “Tô Niệm.”

Cô nhìn hai chữ nhỏ ở góc phải màn hình, như thấy tấm biển tên cũ trở về đúng chỗ.

“Chào mừng quay về.” Lâm Dung cười.“Cảm ơn cậu.” Cô đáp lại.

“Khỏi cảm ơn.” Lâm Dung vẫy cây bút dạ, “Cho tớ ly trà sữa là được rồi.”

Cô đi rót nước, miệng ly chạm vào thành ly phát ra tiếng lanh canh.

Trên bàn có một chiếc đèn hải đăng nhỏ — quà lưu niệm cô mua ở bảo tàng hàng hải tuần trước.

Cô bật đèn. Lớp vỏ sứ trắng phát ra ánh sáng vàng dịu, xoay vòng chậm rãi, yên bình.

“Cái này trông hơi quê.” Lâm Dung nhướng mày.

“Quê đúng lúc.” Cô cười. “Nó chỉ có một chức năng — nhắc mình đi hướng nào.”

Tối đó, những thùng carton rỗng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Cô đứng bên cửa sổ, mở lại “timeline.xlsx.”

Ở trang cuối, cô cách dòng dưới dòng Kết luận (6), rồi bắt đầu viết tiếp danh sách:

Đã nộp hồ sơ bốc thăm biển số xe Tiền hoàn lại chuyển vào tài khoản riêng, tạo mục ngân sách độc lập

Thuê tạm trong 3 tháng để quan sát tuyến đường và môi trường sống Tuần sau đi xem một chiếc xe trắng cũ, vừa đủ chở hai thùng sách

Cô lưu lại.

Đêm đó, gió mát hơn.

Cô và Lâm Dung ngồi trên tấm thảm, mỗi người một ly trà sữa.

“Ba cậu đặt tên là ‘Tô Niệm’, thật chuẩn.” Lâm Dung nói.

“Ông ấy thích câu ‘Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi âm’.” Cô cắm ống hút, “Hồi nhỏ thấy cổ, giờ thấy vững.”

“Còn họ? Cậu có từng hối hận không?”

“Không.” Cô nghĩ một chút, “Tớ không phải trả lại họ của ai, mà là lấy lại tên của mình.”

“Thế còn yêu?”

Cô khẽ cười.

“Yêu vẫn có thể tiếp tục, nhưng sẽ không đem ra thế chấp nữa.” Cô đẩy ly trà về phía bạn, “Ai mà còn muốn đổi ‘tình cảm’ lấy con số thì cứ đi thương lượng với… máy tính.”

“Ghê quá.” Lâm Dung nâng ly, “Chào mừng cậu quay về với bảng tính của chính mình.”

“Và chào mừng cậu là người kiểm toán.” Cô cụng ly.

Tuần thứ hai, cô ký hợp đồng thuê một năm với bên môi giới, thanh toán vào đầu mỗi tháng.

Trên đường về, cô chạy bộ dọc theo bờ sông. Đèn đường kéo bóng cô dài ra sau.

Cô gửi lại cho nhân viên ngân hàng một tin nhắn lịch sự: “Đã nhận được.” Rồi kéo biên lai cuối cùng vào thư mục “Chứng cứ.”

Tuần thứ ba, cô đi lái thử chiếc xe cũ màu trắng.

Nhân viên bán hàng hỏi: “Chị chọn màu gì?”

“Trắng.” Cô nói. “Dễ nhìn, như một bảng tính sạch sẽ.”

“Chị thích bảng tính à?”

“Nó khiến tôi thấy bình tĩnh.” Cô mỉm cười.

Ra đến bãi đỗ, cô đứng lại một lát. Nắng chiếu lên kính xe, chói đến mức phải nheo mắt.

Cô chợt nhận ra — một vài hiểu lầm, một vài quyết định, đều đã được thời gian đặt lại đúng chỗ.

Cô gọi xe về.

Về đến căn hộ, đèn hải đăng vẫn sáng. Vòng sáng vàng cứ xoay tròn, chậm rãi.

Cô lật lại chiếc phong bì đựng nhẫn, kiểm tra nhãn đã dán chắc.

Cô đặt nó vào ngăn kéo sâu nhất, đè lên bằng cuốn sổ hộ khẩu.

Cô mở máy tính, mở lại “timeline.xlsx.”

Thêm ba dòng:

Ngày thứ 13: Tài khoản riêng đối chiếu ngân sách, chưa dùng đến

Ngày thứ 18: Lái thử hoàn tất, chờ cấp chỉ tiêu

Ngày thứ 21: Ngủ ngon, không mơ thấy bất kỳ ai

Cô để trống một dòng, rồi gõ một dòng cuối cùng, in đậm:

Kết luận (7): Tôi không nghi ngờ tình yêu, tôi chỉ không dùng tình yêu để tính toán nữa.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)