Chương 7 - Gương Vỡ Lại Lành
Anh xưa nay là người có tính toán, luôn đợi chắc chắn rồi mới hành động.
Nhưng giờ, anh như người mất phương hướng.
Anh nhìn tôi, khẽ hỏi:
“Nam Y, em còn… còn yêu anh không?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mở miệng định nói, nhưng cuối cùng… không thốt ra được.
Ba từ đơn giản như vậy, tôi lại chẳng thể nói nên lời.
Trước đó, tôi luôn nghĩ rằng dù tôi có hận anh, thì tôi vẫn còn thích anh.
Không thì sao tôi lại không thể quên anh suốt những năm qua?
Nhưng khi anh hỏi tôi câu đó, tôi lại không trả lời được.
7
Tôi và Thẩm Dục rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ.
Là hai người hiểu rõ lòng nhau, nhưng vẫn duy trì bề ngoài hòa thuận, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chúng tôi đều biết, thật ra… không thể quay lại như trước nữa rồi.
Tôi trở nên mệt mỏi với mọi thứ liên quan đến Thẩm Dục.
May mắn là khoảng thời gian đó, công việc bận rộn trở thành một cái cớ hoàn hảo.
Vì bận việc, tôi có thể từ chối những buổi hẹn với anh, từ chối ăn tối cùng anh, trả lời tin nhắn cũng rất muộn.
Thậm chí… tôi còn quên mất sinh nhật của anh.
Hôm sinh nhật anh cũng là ngày dự án của tôi kết thúc.
Sau buổi liên hoan ăn mừng với cả nhóm, về đến nhà thì đã quá nửa đêm.
Lúc ấy tôi mới thấy Thẩm Dục.
Anh đang đợi dưới nhà tôi, trông như có rất nhiều tâm sự, cúi đầu hút thuốc.
Tôi hơi bất ngờ, hỏi sao anh lại đến đây.
Anh nhìn mệt mỏi hơn cả tôi, cách tôi không xa, giọng anh bình tĩnh:
“Nam Y, anh có gửi WeChat cho em.”
Tôi nhíu mày:
“Lúc đó em đang bận việc nên chưa kịp xem.”
Anh gật đầu, không rõ có tin không, im lặng một lúc lâu mới nói:
“Hôm nay là sinh nhật anh, anh chỉ muốn… ăn tối với em một bữa.”
Lúc ấy tôi mới giật mình, phản xạ xin lỗi:
“Xin lỗi, em quên mất.”
Có lẽ vì lời xin lỗi của tôi quá qua loa, nên vẻ mặt anh vẫn không dịu đi.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi:
“Anh đã chờ tin nhắn của em cả ngày, dù chỉ là một câu nói rằng em bận.”
“Em có thể quên sinh nhật anh, em nói chưa kịp đọc tin nhắn của anh… nhưng một tiếng trước, em vừa đăng bài lên Moments.”
“Buổi liên hoan với team của em, em trông rất vui.”
“Người đàn ông đứng cạnh em, đỡ rượu thay em là ai?”
Tôi cau mày. Cảm giác áy náy vì quên sinh nhật anh cũng dần biến mất.
Tôi nhìn anh, không biểu cảm, hỏi lại:
“Ý anh là gì?”
Thẩm Dục thở dài, ánh mắt rời khỏi mặt tôi, hướng về khoảng không phía sau.
Vẻ mặt anh có chút nhẫn nhịn, lại như đang hoài niệm.
Anh nói:
“Lúc trước chia tay, anh luôn cảm thấy có lỗi với em. Cho nên lần này quay lại, anh thật sự muốn trân trọng. Nhưng Nam Y… còn em thì sao? Em vẫn đứng yên tại chỗ đó sao?”
Tôi không trả lời.
Cuối cùng anh nói:
“Mình nên tạm thời bình tĩnh lại.”
Tôi đáp:
“Được thôi.”
Thẩm Dục biến mất khỏi thế giới của tôi.
Nhưng sự biến mất đó… chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Tôi vẫn đi làm, vẫn về nhà, vẫn bận rộn với những proposal, đi chơi cùng bạn bè, thậm chí còn cùng Tống Tống đi ăn thử vài quán đang nổi.
Thành thật mà nói, tôi sống rất vui vẻ.
Nếu không phải anh liên hệ lại, có lẽ tôi đã quên mất sự tồn tại của anh rồi.
Tôi không rõ đó là bao nhiêu ngày sau khi cắt đứt liên lạc, chỉ nhớ anh nhắn WeChat hỏi tôi về mật khẩu một app mà hai đứa từng cùng đăng ký.
Tôi gửi cho anh không chút do dự.
Rồi anh hỏi:
“Sinh nhật em định tổ chức thế nào?”
Sinh nhật của tôi và anh chỉ cách nhau hơn hai tháng.
Khi anh hỏi vậy, tôi chỉ đáp một cách lịch sự và xa cách:
“Tống Tống hẹn vài người bạn ở nhà cô ấy, làm tiệc nhỏ chúc mừng.”
Anh im lặng không nói gì. Tôi cũng không rõ anh nghĩ gì.
Hôm sinh nhật tôi, không khí rất náo nhiệt.
Không biết từ khi nào, Tống Tống đứng ở cửa sổ thốt lên một tiếng “ủa”.
Vẻ mặt cô ấy vừa kinh ngạc, vừa có chút vui sướng đầy bí ẩn.
Cô ấy hạ giọng gọi tôi:
“Nam Y, qua đây coi nè!”
Tôi bước tới, nhìn theo tay cô chỉ — là một bóng dáng cao gầy đang đứng dưới khu nhà.
Tôi sững người. Là Thẩm Dục thật.
Tôi không biết anh đến từ khi nào, cũng không rõ đã đợi bao lâu.
Anh không gửi tin nhắn.
Anh chỉ loanh quanh bên chiếc xe, có vẻ chẳng biết làm gì.
Rồi như đi mỏi, anh đứng tựa vào xe, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, anh ngẩng lên, nhìn vào những ô cửa sáng đèn phía trên.
Tôi theo bản năng nép người lại.
Thật ra… làm thế cũng vô ích. Anh đâu biết Tống Tống ở tầng mấy, nên chắc chắn không nhìn thấy tôi.
Nhưng tôi không hiểu vì sao, tôi chỉ không muốn để anh thấy mình.
Tống Tống thì phấn khích ra mặt, như thể được hả hê thay tôi:
“Không ngờ luôn á, Thẩm Dục cũng có ngày hôm nay.”
“Đúng là trời xoay vần, phong thủy luân chuyển.”
Cô kéo tôi ra sofa, cười khoái chí:
“Nào, Nam Y, tối nay ngủ ở nhà tao luôn, để thằng đó chờ, càng lâu càng tốt, để muỗi cắn cho nó chết luôn!”
Tôi không hiểu vì sao, bỗng nhớ đến cảnh năm xưa mình từng chờ anh.