Chương 6 - Gương Vỡ Lại Lành

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Lần đầu tiên tôi và Thẩm Dục xảy ra mâu thuẫn là vào tháng thứ ba sau khi quay lại.

Thật ra… cũng không hẳn là mâu thuẫn.

Hôm đó gần hết giờ làm, anh nhắn tôi:

“Cuộc họp của anh còn khoảng 15 phút nữa là xong. Họp xong anh qua đón em.”

Chúng tôi đã hẹn ăn tối cùng nhau.

Tôi nhìn tin nhắn, khách sáo trả lời:

“Không cần đâu, giờ tan tầm kẹt xe lắm. Em tự qua được.”

Một kiểu chu đáo… và biết điều.

Linda đi ngang qua sau lưng tôi, vô tình thấy tin nhắn, liền bật cười:

“Nam Y, cậu yêu đương kiểu gì thế? Ai biết thì biết là bạn trai cậu, ai không biết còn tưởng cậu đang đi gặp khách hàng. Lịch sự ghê.”

Tôi cười nhẹ, không nói gì.

Tôi không biết có phải tất cả những cặp quay lại sau chia tay đều như tôi và Thẩm Dục không.

Thân mật thì ít, khách sáo thì nhiều.

Tôi ngồi chờ ở nhà hàng hơn nửa tiếng.

Đến phút thứ 35, tôi nhắn một tin cho anh:

“Em về trước đây.”

Trên đường về nhà, tôi nhận được cuộc gọi xin lỗi từ anh.

Vốn là người luôn bình tĩnh, lần này giọng anh hiếm hoi có chút luống cuống:

Dự án có hai điểm chưa thống nhất nên cuộc họp bị kéo dài.

Anh dừng lại, rồi nói:

“Nam Y, anh đang đến rồi.”

Tôi ngắt lời anh, giọng dịu dàng mà mềm mỏng:

“Không sao đâu, Thẩm Dục. Em đang về rồi. Lúc nào rảnh mình gặp lại sau cũng được.”

Anh ngừng lại một lát, hình như có chút thất vọng.

Tôi không hiểu anh thất vọng điều gì.

Tôi đã rất hiểu chuyện và biết điều mà.

Có lẽ… là vì tôi không còn giống như trước, ngồi đó đợi anh nữa.

Trong ký ức của anh, tôi chắc hẳn nên là cô gái ngồi chờ anh kết thúc công việc, mỉm cười dịu dàng và nói:

“Không sao đâu, em không giận.”

Như Nam Y của ngày xưa.

Tôi nhớ rất rõ, năm đó tôi và anh bắt đầu yêu xa.

Có lần tôi xin nghỉ học để đến gặp anh.

Giữa mùa đông lạnh buốt, tôi đứng đợi ở cổng trường anh suốt hai tiếng.

Gọi điện thì anh không bắt máy.

Tôi không dám rời đi, vì sợ anh đến không thấy tôi.

Tôi cứ chờ, mãi đến ba tiếng sau mới gọi được cho anh.

Hóa ra anh thức trắng đêm chơi game với bạn, quên mất cuộc hẹn với tôi, ngủ quên luôn.

Khi đó tôi thật sự tủi thân.

Tay chân lạnh cóng, mất cảm giác.

Nhưng vì mối quan hệ giữa chúng tôi lúc đó đã bắt đầu có vấn đề, tôi không dám giận, cũng không dám trách.

Tôi biết… mình không có tư cách nổi giận, vì anh sẽ không dỗ tôi.

Tôi chỉ biết ngước lên nhìn anh, câu nặng nề nhất cũng chỉ là:

“Thẩm Dục, sao anh lại như vậy?”

Anh phản ứng thế nào nhỉ?

À, anh cười hờ hững, giọng lạnh tanh:

“Không liên lạc được với anh thì tự về đi chứ. Ngốc quá, đứng đợi ở cổng làm gì?”

Tôi nghẹn lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, không biết nên nói gì.

Người được yêu, luôn tự tin đến mức không biết sợ là gì.

Còn bây giờ, khi tôi làm như anh từng nói — rời đi, không đợi nữa — thì ngược lại, anh lại xin lỗi tôi.

Tôi nhìn thấy Thẩm Dục khi đang mang rác xuống dưới.

Anh đang ngồi trên bậc thềm dưới tầng nhà tôi.

Áo sơ mi trắng, áo vest vắt trên cổ tay, ngồi đó, thần sắc lơ đãng, có vẻ như đã ngồi đợi lâu lắm rồi.

Tôi hơi bất ngờ, gọi:

“Thẩm Dục?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Lông mày rậm, mắt sáng, nhưng giữa trán khẽ nhíu lại, vẻ mặt cô đơn, như đang chất chứa rất nhiều tâm sự.

Bên cạnh anh là một bó hoa và hộp quà được gói chỉn chu.

Tôi ngập ngừng hỏi:

“Anh ngồi đây làm gì vậy?”

Anh nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc.

Một lát sau mới mở lời:

“Nam Y, lúc tụi mình quay lại… anh quên hỏi em một chuyện.”

Biểu cảm anh ngập ngừng, lần hiếm hoi tôi thấy anh do dự như vậy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)