
Năm đầu đại học, bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe, để lại một đứa em trai vừa mới chào đời.
Khi mẹ nói bà đang mang thai lần hai, tôi chẳng mấy vui mừng.
Thế nhưng lúc nhà trường gọi tôi đến bệnh viện đón người, tôi lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Người khác bước vào đại học là mang theo quần áo, giày dép, đồ điện tử.
Còn tôi thì mang theo sữa bột, sữa bột, rồi bỉm.
Tôi là sinh viên duy nhất trong trường dắt theo một đứa bé đi học.
Để nuôi em, tôi vừa học vừa nghĩ đủ cách kiếm tiền, từ lóng ngóng vụng về đến thuần thục dỗ em.
Bốn năm trôi qua bạn bè tràn đầy sức sống, còn tôi thì đã “ám mùi mẹ bỉm” từ lúc nào không hay.
Cuối cùng cũng chờ được đến mùa tốt nghiệp, có một doanh nghiệp thiện nguyện đến trường tuyển dụng, đưa ra “Chương trình hỗ trợ gia đình đặc biệt”.
Những ai đủ điều kiện sẽ được ưu tiên nhận vào làm, đãi ngộ cực kỳ tốt.
Tôi mang theo hy vọng đầy ắp nộp giấy chứng tử của bố mẹ.
Kết quả lại bị thông báo: Giấy tờ đó là giả.
Bình luận