Chương 8 - Giấy Chứng Tử Giả Hay Sự Thật Bị Chôn Vùi

13

Tôi đã chuẩn bị đầy đủ:

– Hồ sơ bảo hiểm xã hội, hộ khẩu, giấy chứng nhận bệnh viện không có hồ sơ bệnh nhân — chứng minh bố mẹ tôi chưa hề qua đời.

– Tất cả hóa đơn nuôi dưỡng Tiểu Bảo, hợp đồng thuê nhà, giấy xác nhận công việc làm thêm, lời khai từ giáo viên, bạn học, chủ nhà cũ — chứng minh người trực tiếp nuôi nấng em là tôi, không hề có sự can thiệp của bố mẹ tôi.

– Ảnh chụp nhóm chat cư dân chung cư, ghi âm lời khai hàng xóm, video giám sát trước sảnh công ty — chứng minh hành vi vu khống, bôi nhọ và phá hoại danh dự của tôi.

– Bằng chứng liên quan đến việc làm giả giấy tờ, vứt bỏ con cái, và phát tán tin đồn độc hại — tất cả đều rõ ràng, dễ tra cứu.

Bố mẹ tôi dám ngang nhiên như vậy, chẳng qua là vì suốt bốn năm qua tôi chưa từng nghi ngờ họ.

Họ đinh ninh tôi đã ngoan ngoãn bao năm, thì sẽ mãi mãi nghe lời.

Họ tin rằng, tôi đã gắn bó với Tiểu Bảo bốn năm, đã yêu thương đến vậy, sẽ không nỡ để em bị “cha mẹ ruột ruồng bỏ lần hai”.

Nhưng họ đã quá tự tin về bản thân, quá coi thường tôi.

Không ngờ tôi lại dứt khoát đến thế, thậm chí còn liên lụy luôn cả bác sĩ Trương Vĩ từng ký tên trên giấy chứng tử giả.

Trương Vĩ vì sợ bị liên đới, đã khai ra tất cả — cả việc bố mẹ tôi giả chết để trục lợi bảo hiểm.

Cuối cùng, do số tiền liên quan quá lớn, bố mẹ tôi bị kết án 8 năm tù giam.

Căn nhà, chiếc xe — toàn bộ tài sản từ tiền bảo hiểm cũng bị tịch thu.

Tôi đệ đơn kiện yêu cầu họ trả toàn bộ chi phí nuôi dưỡng, học tập, y tế cho Tiểu Bảo suốt 4 năm, kèm theo bồi thường tinh thần.

Trên tòa, bố mẹ tôi mắng tôi bất hiếu, bảo rằng kiện cha mẹ sẽ trời đánh thánh vật.

Tôi chỉ cười nhạt:

“Nếu có đánh, thì cũng phải đánh các người trước, tôi sợ gì?”

Giấc mơ đẹp đẽ của họ — tan thành mây khói.

Bốn năm tôi bị giày vò, nay trả lại đầy đủ, không thiếu một đồng.

Tôi không lo ngại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng trong công ty.

Ngay ngày tôi vào làm, HR đã nói rõ:

“Cô Trần đã giải thích hết tình hình, bộ phận nhân sự có ghi nhận. Công ty từng đối mặt với nhiều khủng hoảng hơn thế, chúng tôi có hệ thống xử lý truyền thông hoàn chỉnh.”

Tôi cảm thấy yên tâm, nên không hề sợ hãi khi bố mẹ đến gây chuyện.

14

Sau khi bản án được tuyên, căn hộ ở Thế Kỷ Hào Đình bị đem bán đấu giá, toàn bộ sự thật được phơi bày.

Tôi gọi điện báo tin mừng cho cô Trần, cũng nhắn tin chia sẻ niềm vui đến mấy người bạn cùng phòng năm xưa.

Lúc bố mẹ bị áp giải ra khỏi tòa, Tiểu Bảo kéo lấy vạt áo tôi.

Đôi mắt em trong veo, không còn chút nào cái nghịch ngợm, bất kham như trước.

Em nhỏ giọng hỏi:

“Chị ơi, chị có thể đón Tiểu Bảo về nhà chưa?”

Tôi từng nghĩ, sau khi đón em về, điều khó nhất sẽ là chỉnh lại tính cách đã bị vặn vẹo.

Nhưng có vẻ… mọi chuyện lại khác xa tưởng tượng của tôi.

Tôi dò hỏi:

“Vậy mấy lần em làm loạn trước đây… là cố ý à?”

Tiểu Bảo lập tức gật mạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý:

“Đúng ạ! Là em giả vờ!”

“Họ làm chị khóc, còn nói xấu chị. Họ là người xấu, em muốn báo thù cho chị!”

“Cho nên em cố tình làm ‘trẻ hư’, cố tình quậy phá!”

Trái tim tôi vừa nhói lại vừa căng tràn.

Nói không buồn sau khi tự tay đưa bố mẹ vào tù là giả.

Nhưng Tiểu Bảo – bằng cách kỳ diệu nào đó – chữa lành tôi hoàn toàn.

Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, bèn hỏi:

“Những lời em nói ở sân chơi khu nhà… ai dạy em vậy?”

Tiểu Bảo không chút do dự, hào hứng khoe công:

“Là mấy chị học cùng chị nói cho em biết á! Mấy chị bảo, muốn bảo vệ chị thì phải học thuộc mấy câu đó, còn phải quậy phá mỗi ngày nữa!”

Nói đến đây, giọng em bỗng chùng xuống, mắt đỏ hoe, lao vào lòng tôi:

“Chị ơi… em không muốn làm trẻ hư nữa, chị đừng bỏ em…”

“Em sẽ ngoan, sẽ ăn ít lắm lắm, sẽ không làm phiền chị đi làm, em xin chị… đừng bỏ em…”

Vừa nói vừa nức nở, nước mắt lăn từng giọt to, nhòe cả cổ áo tôi.

Nỗi sợ hãi, nỗi nhớ nhung bị dồn nén bấy lâu, cuối cùng cũng bùng nổ.

Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy chính mình năm nào, lần mò tìm đường về sau khi bị bỏ rơi.

Tôi ôm chặt Tiểu Bảo, nghẹn ngào nói:

“Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa.”

Từ ngày bị ép làm “mẹ” một cách bất ngờ, bốn năm cày ải khổ sở…

Đổi lại không chỉ là một đứa em trai — mà là một chiến binh bé nhỏ, sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi theo cách riêng của em.

Tôi không khỏi nhớ đến những lời mẹ từng ngụy biện để biện minh cho màn “giả chết”.

Không biết khi bà nhìn thấy tình cảm bền chặt của hai chị em tôi hôm nay, liệu trong lòng có chút nào hối hận?

Nhưng thôi, những điều đó… đã không còn quan trọng nữa.

Sau phiên tòa, tôi được toàn quyền giám hộ Tiểu Bảo, cùng một khoản bồi thường lớn.

Từ nay, tôi không còn phải lo nghĩ chuyện tiền nuôi em nữa.

Một năm sau, tôi trả hết tiền nợ cho cô Trần, tự tay nhận lại tờ giấy nợ năm xưa, cẩn thận cất giữ như báu vật.

Hai năm sau, tôi gửi tiền đến từng người bạn đã giúp đỡ mình, kèm lời nhắn:

“Trên đường đến phú quý, chưa từng quên ai từng cùng tôi nghèo khó.”

Năm năm sau, tôi được thăng chức, lương gấp ba lần, mua nhà của chính mình.

Tiểu Bảo học hành xuất sắc, là một cậu bé ấm áp và chững chạc.

Tám năm sau, bạn trai cầu hôn tôi,

Tiểu Bảo nghiêm mặt cảnh cáo anh ấy:

“Anh phải thật tốt với chị em!”

Ngày cưới, tôi cười rạng rỡ, còn Tiểu Bảo — khi ấy đã là một thiếu niên cao lớn — lại khóc không ngừng.

Sau khi khách khứa rời đi, tôi từ xa thấy Tiểu Bảo cầm cây lau nhà, đuổi hai bóng người khom lưng ra khỏi sảnh tiệc.

Tôi bật cười, khóe môi khẽ cong.

Tình thân — làm gì có chuyện không gieo mà đòi gặt?

Cái cảm giác an toàn từng khao khát đến rơi lệ…

Tôi đã không cần nữa.

Từ ngày bố mẹ chọn “giả chết”, thì với tôi và Tiểu Bảo, họ đã thật sự chết rồi.

Cầu được ước thấy — chỉ là gieo nhân nào, gặp quả nấy.

Báo cáo