Chương 5 - Giấu Kín Trong Túi Áo
Ngọn lửa đèn dầu lung lay, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Chỉ một câu nói thật đơn giản, không chút hoa mỹ, thậm chí hơi vụng về.
Nhưng nó lại giống như một cục than hồng bỏng rẫy, đột ngột in sâu vào tim tôi.
Tất cả những ngờ vực, hờn giận, trong cơn mưa gió và sự chân thành vụng về ấy, bỗng chốc tiêu tan.
“Em biết.”
Tôi nắm lấy bàn tay không bị thương của anh — bàn tay to lớn, thô ráp, với những vết chai dày do bao năm kéo lưới, giờ đây lạnh ngắt vì mất máu.
Tôi siết chặt, như muốn truyền hơi ấm của mình sang cho anh.
“Sau này… có gì cũng đừng giấu em. Mình… là một nhà.”
Anh nhìn tôi, đường viền quai hàm đang căng cứng cũng dần thả lỏng.
Rồi anh cũng siết chặt tay tôi trở lại, rất chặt — như một lời hứa âm thầm.
“Ừ.”
Anh khẽ đáp, rồi khép mắt lại, giữa hai hàng lông mày là sự mệt mỏi sau khi đã buông lỏng hết phòng bị.
Gió mưa ngoài kia cũng dần yếu đi, chỉ còn tiếng mưa lộp độp trên mái nhà.
Đêm đó, tôi và Bình An nằm bên cạnh anh, thức canh ngọn đèn dầu leo lét.
Chiếc giường đất ẩm lạnh, căn nhà rách nát vẫn rít gió, chân anh còn sưng vù, băng trên cánh tay vẫn hơi rỉ máu.
Vậy mà lạ thay, lòng tôi lại có một thứ cảm giác bình yên chưa từng có.
Giống như một con thuyền lênh đênh lâu ngày cuối cùng cũng tìm được bến neo đậu dù bến đó có chênh vênh, có dột nát đến mấy.
________________________________________
Vết thương chân của Thẩm Hải Sinh rất nặng, dây chằng mắt cá bị tổn thương nghiêm trọng, còn vết rách trên cánh tay tuy không phạm vào xương, nhưng vì mất máu và dầm mưa, nên ngay hôm sau đã phát sốt cao.
Trên đảo vừa thiếu thuốc vừa thiếu bác sĩ, đường ra hợp tác xã lại bị bão phá nát chưa khơi thông, không đi đâu được.
Tôi đành xoay sở theo cách dân gian.
Hái nốt mấy củ gừng còn lại trong bếp, thái vụn đun nước bắt anh uống để toát mồ hôi.
Rồi dùng rượu trắng lau đi lau lại khắp trán, cổ, nách để hạ nhiệt.
Vết thương trên tay phải thay băng mỗi ngày, khi gỡ băng, lớp thịt lộn ra trông ghê rợn, máu và mủ lẫn lộn, mỗi lần thay thuốc anh đều đau đến người cứng đờ, mồ hôi túa ra như mưa, nhưng vẫn không rên một tiếng.
Bình An thì ngoan đến xót xa, chẳng hề quấy khóc, còn bắt chước tôi, cầm chiếc khăn con chấm nước lạnh, nhón chân lau trán cho ba.
“Ba, uống nước này.”
Nó nâng cái bát sứ mẻ miệng, cẩn thận đút cho Thẩm Hải Sinh từng ngụm nước đun sôi để nguội.
Thẩm Hải Sinh đang sốt, mắt mờ mịt, cố gắng hé mắt nhìn con, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, như muốn nói gì, nhưng rồi chỉ đưa tay lên, xoa đầu con rất nhẹ.
Nhà vốn ít gạo, giờ anh ngã ra không làm được, cái nghèo càng thêm chật vật.
Tôi mở gói vải dầu nặng trĩu kia, nhìn những đồng tiền, những phiếu tem mà anh lén để dành từng chút, tim đau thắt lại.
Anh chắt bóp từng xu, dầm mưa dãi nắng, chỉ mong may cho tôi một bộ quần áo mới.
Thế mà giờ, lại phải dùng nó để đổi lấy gạo nuôi cả nhà.
Hôm sau, tôi cầm theo đống tem phiếu ấy, bước về phía cửa hàng hợp tác xã duy nhất trên đảo.
Bà chủ tiệm, dì Quế Hoa, thấy tôi liền thở dài:
“Vãn Thu này, Hải Sinh sao rồi? Khổ thân, chịu bao nhiêu cực… cần đổi cái gì không?”
Tôi đưa tiền cùng phiếu lương thực qua giọng khàn khàn:
“Dì ơi, làm phiền dì, đổi cho cháu ít bột ngô, với… với nửa cân đường đỏ.”
Hai chữ đường đỏ vừa thốt ra, cổ họng tôi nghẹn lại.
Trước đây dù có khổ đến mấy, tôi cũng không nỡ động vào thứ này.
Nhưng Thẩm Hải Sinh mất nhiều máu, lại đang sốt, phải bồi dưỡng thêm.
“Đường đỏ hả?”
Dì Quế Hoa nhìn tôi một lát, không hỏi thêm, thoăn thoắt cân nửa cân đường đỏ, gói bằng tờ giấy vàng sần sùi rồi đưa cho tôi.
“Cầm chắc. Hải Sinh là người tử tế, con chịu khó lo cho ảnh, qua được khúc này thôi.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Tôi vội vàng nhận đồ, rồi hấp tấp trở về nhà.
Về đến nơi, tôi cất kỹ nửa cân đường đỏ vào tủ, chỉ múc ra một ít, hòa với nước ấm, bưng lại bên giường.
“Uống chút nước đường đi.”
Tôi đỡ anh ngồi dựa vào vai mình.
Anh vẫn mê man sốt, môi khô nứt, vừa ngửi thấy mùi ngọt đã vô thức há miệng.
CHƯƠNG 6 TIẾP: