Chương 3 - Giấu Kín Trong Túi Áo

Tôi và Bình An phải bê chậu, xô đi hứng nước, cả nhà thành một mớ hỗn độn ướt nhẹp.

Bình An hơi hoảng, mặt tái nhợt, bám chặt vạt áo tôi:

“Mẹ ơi, nhà mình có sập không?”

“Nói bậy, có bố ở đây, sập sao được.”

Tôi an ủi con thế, nhưng trong lòng cũng bất an, căn nhà này vốn là nhà cũ bố mẹ chồng để lại, bao nhiêu năm không sửa sang, tôi thật sự sợ nó không chịu nổi trận bão này.

Thẩm Hải Sinh gia cố cửa sổ xong, cả người ướt sũng bước vào, nước mưa còn chảy ròng trên khuôn mặt góc cạnh.

Anh quệt tay lau nước, liếc nhìn mấy chỗ dột trong nhà, chân mày nhíu chặt.

“Em đưa con vào giường trong mà ngồi, bên đó chắc hơn, ít bị dột.”

Tiếng anh lẫn trong tiếng gió mưa, hơi khó nghe.

“Thế còn anh?”

“Anh phải lên mái nhà.”

Anh nói xong liền quay người muốn bước ra.

“Anh điên rồi à!”

Tôi vội túm lấy cánh tay anh còn ướt lạnh,

“Gió thế này mà trèo lên mái? Muốn chết hả!”

“Không sửa thì lát nữa chỗ giường cũng dột, tối sao ngủ được.”

Anh hất tay tôi ra, giọng cứng rắn không cho cãi:

“Trông chừng Bình An.”

Anh hành động nhanh như một cơn gió.

Khi tôi ôm Bình An chui vào phòng trong, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề, tiếp đó là tiếng thang gỗ dựng vào tường, rồi là âm thanh anh leo lên mái nhà.

Gió dữ dội quất mưa ào ạt, không thương tiếc đập vào mái tôn rền rĩ.

Tôi ôm chặt Bình An đang run rẩy trên giường đất, tim thít lại đến tận cổ.

Mỗi lần nghe tiếng chân bước trên mái nhà, mỗi lần nghe tiếng gió hú rít qua trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Mẹ ơi… ba có rơi xuống không?”

Bình An sắp khóc, giọng run lên. h/oàn châu cach scach

“Không đâu! Ba con giỏi lắm!”

Tôi siết chặt con, mắt không rời được cánh cửa nhỏ dẫn ra gian ngoài.

Không biết qua bao lâu, tiếng gió mưa dường như bớt dữ một chút, tiếng bước chân trên mái cũng không còn.

Tôi khẽ thở phào.

Bất ngờ!

“RẦM —— XOẢNG ——!”

Một tiếng gãy đổ chói tai, pha lẫn với âm thanh nặng nề rơi xuống đất, vang lên từ gian ngoài!

Tim tôi như bị một bàn tay lạnh ngắt bóp chặt, ngừng đập ngay tức khắc.

“Hải Sinh!”

Tôi gào thất thanh, gần như bật dậy khỏi giường, nhét Bình An vào trong chăn:

“Bình An, đừng ra đây!”

Rồi lao ra ngoài như điên.

Gian ngoài hỗn loạn tan hoang.

Một thanh xà gồ mục ruỗng đã gãy, kéo theo cả mảng tấm bạt dầu sập xuống, bùn nước bắn tung tóe.

Và Thẩm Hải Sinh — nằm ngay cạnh đống đổ nát ấy!

Anh nghiêng người, một chân bị mấy thanh gỗ vỡ đè lên, cánh tay cũng bị rách một vết dài, máu đỏ tươi chảy ào ào, hòa cùng nước mưa và bùn đất, đỏ đến nhức mắt.

“Hải Sinh! Hải Sinh!”

Tôi quỳ sụp bên anh, run lẩy bẩy, tay chân luống cuống cố kéo đống gỗ ra, nhưng nó vừa nặng vừa trơn, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

“Đừng… đừng kéo chân…”

Thẩm Hải Sinh nghiến răng, trán nổi gân xanh toàn thân đẫm mồ hôi lạnh không biết vì đau hay vì mưa.

Gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, môi mất hết sắc máu.

“Anh… anh sao rồi? Chân… chân có gãy không?”

Nước mắt tôi như vỡ đê, chảy hòa với nước mưa, giọng run rẩy đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

“Không… không sao… chắc… trật thôi…”

Anh hít mạnh, cố chống dậy nhưng cánh tay bị thương không có lực, lại ngã phịch xuống, rên một tiếng đau đớn.

“Đừng cử động! Đừng cử động nữa!”

Tôi khóc òa, nhìn máu cứ tuôn ra, đầu óc trống rỗng.

Trên đảo không có trạm xá, mà trạm y tế gần nhất bên hợp tác xã phải đi hơn chục dặm đường biển, sóng gió thế này, tàu thuyền cũng không chạy được!

Làm sao bây giờ?

Một nỗi hoảng loạn khổng lồ nhấn chìm tôi.

Nếu anh mà có chuyện gì… tôi không dám nghĩ tiếp.

“Vãn Thu…”

Thẩm Hải Sinh thở dốc, giọng yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng khác thường:

“Đừng hoảng… nghe anh nói…”

Tôi quỳ trong bùn, siết chặt bàn tay không bị thương của anh — bàn tay lạnh ngắt, đầy bùn đất và máu.

“Góc tường… sau cái chum nước… hòn đá thứ ba… lỏng… đẩy ra…”

Mỗi một từ như kéo đứt hơi thở, đứt quãng mà nặng nề.

Tôi ngớ người, chưa hiểu anh đang nói gì.

“Mau đi!”

Anh thúc giục, ánh mắt đầy khẩn thiết. p/a ge h 0an ch/âu cách cách

Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, tôi vội bò lổm ngổm đến bên góc tường, phía sau cái chum nước cao ngang người.

Quả nhiên, sát chân tường có mấy hòn đá chồng lên nhau.

Bàn tay run rẩy, tôi lần tìm — hòn thứ ba, quả nhiên lỏng!

Tôi cố hết sức nhấc nó ra.

Sau tảng đá, lộ ra một cái lỗ nhỏ trên tường, bên trong nhét chặt một bọc vải được quấn kỹ nhiều lớp giấy dầu chống nước.

Tôi lôi ra, nặng trĩu.

“Mở… ra…”

Giọng Thẩm Hải Sinh yếu ớt vang lên.

Tôi run run, từng lớp từng lớp bóc lớp giấy dầu dày cộp kia.

Khi mở đến lớp cuối cùng, tôi chết lặng.

Bên trong là một xấp tiền được xếp ngay ngắn, có cả tiền lẻ, tiền chẵn, rõ ràng đã dành dụm lâu lắm.

Ngoài ra còn một xấp phiếu gạo, phiếu vải.

Trên cùng đè một gói nhỏ bọc giấy dầu — tôi nhận ra ngay, thuốc bột Vân Nam Bạch Dược để cầm máu, kháng viêm!

Bên cạnh còn có một cuộn băng vải sạch, đã giặt đến bạc màu.

Tôi ngẩng phắt đầu lên, không dám tin, nhìn Thẩm Hải Sinh đang nằm trong bùn đất.

Anh nhìn tôi, khóe miệng khẽ giật, như muốn nở một nụ cười, nhưng bị đau nên nét mặt méo mó.

Mưa xối xả rửa trôi bùn và mồ hôi lạnh trên mặt anh, đôi mắt sâu thẳm vốn hay im lìm kia, giờ in rõ hình bóng của tôi, mệt mỏi nhưng lộ vẻ buông lỏng, nhẹ nhõm.

“Tiền… phiếu… là mấy năm nay… anh… lén để dành…”

Anh thở hổn hển, giọng khàn khàn:

“Muốn… mua cho em… miếng vải mới… may bộ đồ… cái em mặc… vá… vá hết chỗ…”

Nước mắt tôi vỡ òa, ào ạt hơn cả mưa bão ngoài trời.

Thì ra… thì ra thứ anh giấu, lại là vì chuyện này!

“Đường đỏ… cũng… để dành… cho em…”

Báo cáo