Chương 2 - Giải Cứu Từ Lửa
Đứa con trai ít nói, hướng nội, ngoan ngoãn của tôi.
Ngọn lửa nó đốt, không phải tiện tay mà đốt.
Nó đốt là kho lương của cả làng, là mạng sống của tất cả bọn họ.
Nó dùng cả mạng sống một làng, đổi lấy cơ hội để tôi chạy thoát.
Vây Ngụy cứu Triệu.
Từ ngữ mà tôi chỉ từng thấy trong giáo trình đại học, lại được con trai mười tám tuổi của tôi dùng một cách bi tráng và chính xác đến tàn nhẫn như thế để thực hiện.
Đây không phải một hành động bốc đồng để cứu người.
Đây là một trận chiến đã được lên kế hoạch từ lâu.
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, bản năng sinh tồn nghiền nát mọi nỗi sợ.
Tôi nén cơn đau nhức xuyên thấu xương ở cổ chân, xác định phương hướng, dựa vào ký ức khắc sâu trong xương tủy suốt hai mươi năm mà lao về phía vách đá.
Đêm nay, sau lưng là địa ngục thiêu rụi tất cả, trước mặt là nhân gian chưa biết là sinh hay tử.
02
Tôi lăn xuống từ con dốc dựng đứng phủ đầy rêu vào lúc trời tờ mờ sáng.
Toàn thân đầy những vết rạch do cành cây và đá vụn gây ra, nhưng vết thương nặng nhất vẫn là ở cổ chân; nửa đoạn xích như mọc liền với thịt, mỗi lần cử động đều đau đến mức khiến tôi tối sầm mắt.
Tôi nằm trên nền đất lạnh, thở hổn hển từng hơi lớn, nhìn ánh trắng bạc nơi đường chân trời phía đông, cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, sắp chết đến nơi.
Một chiếc xe tải cũ kỹ dừng lại bên cạnh tôi.
Tài xế là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, ông ta thò đầu ra, vừa thấy bộ dạng như ma quỷ của tôi liền giật mình.
“Cô em, cô… sao thế này?”
Tôi há miệng, nhưng cổ họng khô rát đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Thấy tôi đáng thương đến vậy, cuối cùng ông ta cũng động lòng trắc ẩn, đỡ tôi lên xe và đưa tôi đến trạm y tế nhỏ dưới trấn.
Bác sĩ của trạm y tế là một cô gái trẻ. Cô ấy nhìn thấy cái xiềng sắt dữ tợn trên cổ chân tôi, ánh mắt lập tức trở nên kinh nghi và phòng bị.
“Dì ơi, vết thương này của dì… cần phải báo công an.” Cô nói rồi đưa tay định lấy điện thoại trên bàn.
“Đừng!” Tôi gần như hét lên.
Não tôi quay cuồng trong cơn hoảng loạn tột độ.
Báo công an?
Tôi lấy gì để báo?
Tôi tên gì? Thẩm Thanh.
Số căn cước? Tôi quên rồi.
Nhà ở đâu? Hai mươi năm trước học đại học ở thành phố Ninh.
Ai sẽ tin?
Họ chỉ coi tôi là kẻ điên trốn viện tâm thần, hoặc còn tệ hơn — đưa tôi trả lại cái địa ngục mà tôi vừa trốn ra.
Tôi không thể mạo hiểm.
“Đừng báo công an!” Tôi túm chặt tay cô ấy, ánh mắt tán loạn, bắt đầu nói năng lảm nhảm, “Tôi bị điên, tôi trốn khỏi nhà, tôi không muốn bị bắt về đâu, họ đánh tôi, họ nhốt tôi lại!”
Vừa nói tôi vừa bắt chước bộ dạng của người đàn bà thực sự điên trong làng, cười ngớ ngẩn, chảy dãi, lấy đầu đập tường.
Bác sĩ trẻ bị tôi dọa đến ngẩn ra, nhìn vết thương đầy người tôi, trong mắt dần hiện lên thương hại và bất lực.
Cuối cùng cô vẫn không báo công an, chỉ giúp tôi xử lý sơ vết thương; rồi dùng kìm thép cỡ lớn, vắt kiệt sức mới cắt được đoạn xiềng đã theo tôi suốt hai mươi năm.
“Dì ơi, dì còn nhớ số điện thoại của người thân không? Con giúp dì liên lạc.”
Tôi lắc đầu ngơ ngác, tiếp tục giả vờ điên.
Cô thở dài, đưa tôi một trăm tệ và hai cái bánh bao rồi bảo tôi rời đi.
Tôi mặc bộ quần áo rách nát từ khi chạy ra khỏi núi, bước đi trên con phố nhỏ của trấn.
Xe cộ vụt qua âm nhạc ồn ã từ các cửa hàng ven đường, và những chiếc hộp nhỏ phát sáng trong tay người qua lại…
Tất cả đều xa lạ, mới mẻ, và đáng sợ đến thấu xương.
Tôi như kẻ ngoài hành tinh bị quẳng xuống thế giới loài người, chẳng hợp với bất cứ thứ gì.
Hai mươi năm, thế giới bên ngoài đã đổi thay long trời lở đất.
Tôi sờ túi áo trống rỗng, một cơn tuyệt vọng khổng lồ nuốt chửng tôi.
Tôi chạy trốn được rồi, nhưng rồi sao nữa?
Tôi phải đi đâu? Tôi làm được gì?
Ngay cả thân phận tôi cũng không chứng minh được, tôi chỉ là một “mụ điên” không có quá khứ, càng không có tương lai.
Tôi dừng chân trước quán bánh bao.
Những chiếc bánh bao thịt vừa hấp chín tỏa mùi thơm ngào ngạt, kích thích đến mức dạ dày tôi co giật từng hồi.
Tôi đói, đói đến phát điên.
Nhưng tôi chỉ có đúng một trăm tệ, là tiền cứu mạng, tôi không dám tiêu.
Tôi chỉ dám nhìn người khác ăn ngấu nghiến từng miếng, nước bọt không ngừng tiết ra.
Tuyệt vọng như thủy triều dâng lên, nhấn chìm tôi từng chút một.
Đúng lúc đó, tôi nhớ đến bát mì trường thọ con trai đưa cho tôi.
Đó là bát mì duy nhất tôi được ăn suốt hai mươi năm nay, cũng là món nó tự tay nấu cho tôi.
Nó nói: “Mẹ, ăn mì vào mới có sức.”
Tôi theo phản xạ mò vào ngực áo.
Để tránh bị vỡ trong lúc chạy trốn, tôi đã dùng vải buộc bát sứ thô vào người.
Tôi tháo vải ra, run rẩy vét sạch chút nước mì còn lại định uống.
Khi đáy bát hiện ra, tôi chết lặng.
Trên mặt trong đáy bát, bằng bút lông đen chống nước, có một dãy số mờ nhưng rõ ràng.
Giống như một số điện thoại.
Bên dưới dãy số, còn có một dòng chữ nhỏ hơn, là một chuỗi chữ cái và con số — tựa như một mật khẩu.
Tim tôi lại bắt đầu đập như nổ tung.
Đây là thứ Lý Mục để lại cho tôi.
Con trai tôi!
Nó tính toán tất cả! Nó còn tính được cả chuyện tôi thân không một xu, không biết đi đâu!
Tôi lao ra đường, chặn một cô gái trẻ đang vội vã, chỉ vào dãy số trong bát, khẩn thiết cầu xin bằng giọng khàn khàn: “Cô bé, xin cô, giúp tôi gọi một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại cứu mạng!”
Cô gái cảnh giác nhìn tôi, nhưng thấy tuyệt vọng trong mắt tôi thì mềm lòng.
Cô rút điện thoại, giúp tôi bấm số.