Chương 1 - Giải Cứu Từ Lửa
Bị b/ắt cóc suốt 20 năm, vào đúng đêm con trai đỗ vào đại học top 985, chính tay nó đã cưa gãy xiềng xích, giải cứu tôi!
Tôi bị b/án vào vùng núi sâu suốt hai mươi năm.
Hôm nay, cả làng đang bày tiệc linh đình mừng con trai tôi thi đỗ đại học danh tiếng.
Gã đàn ông “mua” tôi say bí tỉ, ôm con tôi mà khoe khoang,
“Nó là sao Văn Khúc hạ phàm đó!”
“Thần đồng trời ban!”
Còn tôi,
Bị xích bằng sợi xích sắt lạnh ngắt trong căn lều tranh tồi tàn, đến cả cửa sổ cũng không được lại gần.
Đúng lúc bữa tiệc ngoài kia đang náo nhiệt nhất, con trai tôi bưng một bát mì trường thọ bước vào, quỳ xuống trước mặt tôi.
Nó vừa đút tôi ăn, vừa lôi từ sau lưng ra một chiếc cưa sắt, lặng lẽ cưa xiềng xích ở chân tôi.
“Mẹ, mau chạy đi!”
Vừa ra đến cổng làng, sau lưng đã bốc lên biển lửa ngút trời.
01
Khoảnh khắc sợi xích sắt bị cắt đứt, phát ra tiếng động nặng nề và chói tai.
m thanh đó như một chiếc chìa khóa han gỉ, đâm mạnh vào linh hồn tôi đã bị chôn vùi suốt hai mươi năm.
Tôi thậm chí chưa kịp cảm nhận cơn đau như gãy xương, đã bị con trai tôi – Lý Mục – kéo mạnh từ dưới đất dậy.
Gương mặt vẫn còn nét thiếu niên của nó, trong căn lều tranh tăm tối, phản chiếu ánh lửa từ ngoài vọng vào, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Mẹ, mau chạy đi!”
Giọng nó hạ rất thấp, không hề run rẩy, như thể chỉ đang nói “Hôm nay trời đẹp”.
Tôi loạng choạng, bị nó vừa đẩy vừa kéo ra khỏi cánh cửa gỗ mà suốt hai mươi năm qua tôi chỉ được ra chứ không được vào.
Không khí tự do mang theo mùi cây cỏ và bùn đất tràn vào phổi tôi, khiến tôi ho sặc sụa.
Còn bên ngoài, đã không còn là địa ngục quen thuộc nữa.
Lửa!
Ngọn lửa cao ngất bốc lên từ trung tâm làng, nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm.
Khói đặc cuồn cuộn xen lẫn tiếng nổ lách tách, cùng với tiếng hét kinh hoàng và tiếng người hoảng loạn chạy tán loạn, hòa thành một bản nhạc tận thế.
“Cháy rồi! Kho lương cháy rồi!”
“Mau cứu hỏa!”
Tôi đứng chết trân, toàn thân lạnh toát.
“Chạy đi!” – Lý Mục từ phía sau đẩy tôi một cú thật mạnh, sức lực lớn đến nỗi suýt khiến tôi ngã nhào.
Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng cơ thể lại phản ứng trước tiên.
Chạy!
Chữ đó như sắt nung đỏ, in sâu vào linh hồn tôi, là ý niệm duy nhất trong suốt hai mươi năm sống dở chết dở này.
Tôi hít một hơi, chân trần lao về phía con đường núi duy nhất dẫn ra ngoài.
Chiếc xiềng bị cưa rách trên cổ chân giống như một cái miệng sắt há to, mỗi bước chạy là một lần cắn xé vào da thịt tôi, máu me be bét.
Cơn đau từ lòng bàn chân dội thẳng lên đến đỉnh đầu, nhưng tôi không dám dừng, một bước cũng không dám dừng.
Phía sau, tiếng gào giận dữ của Lý Mãn Thương xé tan tiếng ồn, như quỷ dữ đòi mạng.
“Thẩm Thanh! Con điên kia chạy rồi! Bắt lấy nó!”
“Tất cả đi bắt nó cho tao! Tao sẽ đánh gãy chân nó!”
Tim tôi đập thình thịch, tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tia đèn pin quét loạn trong khu rừng tối om, có mấy lần ánh sáng lướt ngang bụi cây ngay trên đầu tôi.
Tôi bịt chặt miệng, co người trong bụi cỏ cao ngang đầu người, đến thở cũng không dám.
Sương lạnh làm ướt tóc và quần áo mỏng manh của tôi, gió núi lạnh căm làm tôi run lẩy bẩy.
Là sợ hãi, cũng là kích động.
Hai mươi năm rồi, lần đầu tiên tôi cảm nhận sự hồi hộp sát ranh giới sống chết, cũng là lần đầu tiên, tôi ngửi thấy mùi vị của hy vọng.
Tiếng đuổi bắt càng lúc càng gần, tim tôi muốn vỡ tung.
Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp bị phát hiện, hình ảnh con trai quỳ gối trước mặt tôi bỗng vụt hiện trong đầu.
Đôi mắt đen thẫm của nó, bình tĩnh mà điên cuồng.
“Mẹ, bọn họ đuổi không kịp mẹ đâu.”
“Con đã phá cây cầu treo dẫn ra ngoài trước rồi, mẹ đi đường nhỏ, chỉ mẹ mới biết con đường đó.”
Con đường đó…
Đầu tôi như nổ tung một tiếng “ầm”.
Đúng vậy, có một con đường.
Đó là hai mươi năm trước, khi tôi mới bị bắt cóc đến đây, trốn rồi lại bị bắt về, bị Lý Mãn Thương dùng roi mây đánh gần chết, bắt tôi lên sau núi chặt củi nơi vách đá hiểm trở.
Hắn nói, để tôi ngày ngày nhìn thấy đường chết, dập tắt mọi ý định trốn thoát.
Nhưng hắn không biết, qua những ngày tháng đó, tôi đã ghi tạc từng tảng đá, từng gốc cây nơi vách đá đó vào trong đầu.
Tôi phát hiện một lối nhỏ bị dây leo và đá vụn che khuất, chỉ đủ cho một người chui qua dẫn đến phía bên kia thung lũng.
Đó là con đường chết của tôi, cũng là con đường sống.
Đám người truy đuổi bất ngờ rối loạn.
“Cứu hỏa trước! Kho lương cháy rồi! Đó là mạng sống cả làng!” – Một giọng khản đặc hét lên.
“Bắt một con đàn bà còn quan trọng hơn kho lương à!” – Lý Mãn Thương tức điên phản bác.
“Chát!” – Một cái bạt tai vang dội.
“Đồ ngu! Đó là lương thực cả làng dựa vào để vượt qua mùa đông! Mày muốn mọi người chết đói chung với mày sao!” Giọng trưởng thôn mang theo uy nghi không thể cãi.
Lực lượng truy bắt lập tức bị phân tán.
Phần lớn người quay đầu chạy về phía làng, chỉ còn lác đác vài người họ hàng nhà họ Lý vẫn còn chửi bới om sòm mà lục tung núi rừng.
Tôi nằm rạp trên nền đất lạnh như băng, sau nhịp tim điên cuồng là một làn hơi lạnh của sợ hãi chạy dọc sống lưng.
Con trai tôi.