Chương 8 - Giấc Mơ Đến Bắc Kinh
“Khóc cái gì?” Cô Trần dúi giấy ăn cho tôi, “Con ngốc, vì mấy người đó không đáng.”
Tôi quệt mặt mới phát hiện nước mắt chảy ròng ròng.
“Sao họ lại…”
“Ghen tị thôi.” A Kiệt chen vào, “Nhà tôi cũng có ông cậu y chang, thấy ai hơn mình là bày trò hạ bệ.”
Ăn xong, cô Trần lấy ra một hộp giày: “Cho con đấy.”
Bên trong là chiếc laptop cũ dán đầy hình dán hoạt hình.
“A Kiệt thay máy mới rồi,” cô nói, “con có cái này tra cứu cho tiện.”
Tôi vuốt bàn phím mà không nói nổi. Cô Trần vỗ vai tôi:
“Vũ Tình, nhớ nhé, có người chỉ mong con không đứng dậy nổi.”
Tối về ký túc, Tiểu Trương đang thu dọn hành lý.
“Tôi chuyển sang cửa hàng mới,” cô bĩu môi, “quản lý sợ tôi mách mày bí mật kinh doanh.”
Tôi giúp cô ấy gói đồ, lôi ra một cuốn Bí kíp tự thi đại học.
“Cái này…”
“Tặng mày đấy!” Cô nháy mắt, “Tao thi ba năm trượt, mày cố lên.”
Đóng cửa lại, phòng trống chỉ còn tôi và cái laptop cũ. Mở máy lên, chạy chậm như rùa, hình nền là ảnh tốt nghiệp của A Kiệt — Khoa Công nghệ thông tin, Sư phạm Bắc Kinh.
Tôi mở trình duyệt, gõ tìm “tiêu chuẩn khởi tố tội vu khống”. Trang chưa kịp tải xong thì hiện cuộc gọi nhỡ từ Tổng giám đốc.
Do dự mãi, tôi mới bấm gọi lại.
“Quyết xong chưa?” Giọng ông lẫn tiếng đánh mạt chược.
Tôi hít sâu: “Năm năm dài quá.”
“Ba năm.” Ông xuống nước ngay. “Học phí vẫn hoàn lại gấp đôi.”
“Tôi cần cam kết bằng văn bản.”
Bên kia bật lửa tách một tiếng: “Mai tới công ty ký.”
Cúp máy, tôi mở Word bắt đầu gõ đơn tố cáo. Gõ được nửa chừng, điện thoại sáng lên — là mẹ.
Tôi nhìn cái tên đó suốt mười phút, cuối cùng vẫn không nghe.
Sáng hôm sau, tôi vào văn phòng Tổng giám đốc ký hợp đồng. Khi ông đóng dấu, tôi chợt hỏi:
“Sao anh giúp em?”
“Đầu tư thôi.” Ông thổi khô mực, “Mắt nhìn người của tôi chưa bao giờ sai.”
Trang cuối cùng của hợp đồng ghi: “Bên B (Thiều Vũ Tình) cam kết sau khi lấy bằng cử nhân sẽ làm cho bên A (Siêu thị Hảo Hữu Đa) ít nhất ba năm. Bên A chi trả toàn bộ học phí và trợ cấp sinh hoạt 2 triệu/tháng.”
Tôi ký tên mình, nét chữ còn ngay ngắn hơn cả hôm thi đại học.
Ra khỏi tòa nhà, nắng đẹp rực rỡ. Tôi rẽ vào bưu điện, gửi lá đơn tố cáo đến công an huyện.
Trên phong bì ghi người gửi: “Thiều Vũ Tình — tân sinh viên Bắc Sư Đại”.
Cuộc gọi từ đồn công an đến rất bất ngờ.
“Chị Thiều phải không? Về vụ vu khống chị báo án, mời chị tới làm biên bản.”
Tôi đặt bảng kiểm kê siêu thị xuống, tay chùi vào tạp dề. Đã hai tuần kể từ khi tôi gửi đơn tố cáo, tôi cứ tưởng lại giống hồi nhỏ — năm đó cô lấy tiền lì xì của tôi, bà nội chỉ nói “người một nhà tính toán gì”.
“Bây giờ luôn ạ?”
“Tốt nhất hôm nay.” Giọng anh công an trẻ nhưng nghiêm túc. “Chúng tôi đã thu thập được một phần chứng cứ trên mạng.”
Tổng giám đốc cho phép tôi nghỉ, còn cử xe chở đi. Xe cảnh sát đỗ ngay trước siêu thị, đồng nghiệp xì xào bàn tán. Vương Lệ giơ ngón cái với tôi, mấp máy miệng: “Xịn thật.”
Đồn công an nhỏ hơn tôi tưởng, trên tường treo cờ đỏ có chữ “Thi hành pháp luật vì dân”. Người tiếp tôi họ Trần, mặt lấm tấm mụn, tay áo đồng phục sờn bạc.
“Đây là người nhà chị?” Anh chỉ màn hình máy tính.
Trang cá nhân TikTok của cô tôi hiện ra, video mới nhất đã hơn một triệu lượt xem. cô tô son đỏ chót, nước mắt ngắn dài kể tôi “quyến rũ bạn học của em họ”. Bình luận bẩn thỉu ngập tràn, có người còn tra ra cả chỗ tôi làm.
“Bà ấy không phải người giám hộ của tôi.” Tôi đưa căn cước công dân. “Chúng tôi cắt đứt quan hệ rồi.”
Anh Trần ghi chép rất kỹ, giữa chừng còn rót cho tôi ly nước nóng. Thấy đoạn clip Tiểu Xuyên nói “chị ăn cắp vòng vàng của bà” thì anh nhíu mày:
“Có chứng cứ chứng minh đây là bịa không?”
“Có.” Tôi mở album điện thoại. “Đây là ảnh bà tôi năm ngoái bị gãy xương đi viện, bà vẫn đeo cái vòng đó chụp CT. Thời gian chụp muộn hơn ‘ngày xảy ra vụ trộm’ mà nó nói nửa năm.”
Mắt anh Trần sáng lên: “Khéo lắm. Còn gì nữa không?”
“Đây.” Tôi chỉ video cô nói tôi “phá sạch tiền nhà”. “Ba ngày sau thi đại học tôi đã đi làm thêm, tất cả tiền đều có sao kê chuyển khoản.”
Làm biên bản mất ba tiếng. Lúc tiễn tôi ra cổng, anh Trần nói:
“Theo luật xử phạt hành chính, họ có thể bị phạt giam tối đa năm ngày hoặc phạt tiền dưới năm trăm nghìn.” Anh dừng lại, “Chị chắc chắn muốn theo đuổi vụ này chứ?”
Tôi nhìn qua đường, đúng giờ tan học, mấy nữ sinh mặc đồng phục ríu rít cười đùa.
“Tôi chắc chắn.”
Trên đường về siêu thị, điện thoại rung liên tục. Nhóm gia đình nổ tung với hơn 99 tin nhắn chưa đọc Tôi chặn thông báo nhóm, nhưng mẹ vẫn nhắn riêng:
“Vũ Tình, cô con bị công an đưa đi rồi!”
Tôi không trả lời. Mười phút sau, bố gọi, tôi chặn luôn. Kế đến là chú, chị họ, thậm chí mấy bà con xa mấy năm chẳng nói chuyện cũng nhắn. Tin cuối cùng từ số lạ:
“Chị, em sai rồi, chị rút đơn đi. — Tiểu Xuyên”
Tôi bật chế độ máy bay. Cả thế giới bỗng yên tĩnh.
Mười giờ tối tan ca, đồn công an lại gọi. Lần này là trưởng đồn trực tiếp: cô tôi thừa nhận vu khống, đồng ý công khai xin lỗi; Thiều Tiểu Xuyên chưa đủ tuổi, giám hộ phải ký giấy cam kết.
“Chị có thể qua ký bây giờ không?” Ông hỏi.
Tôi nhìn mưa đổ ngoài cửa sổ: “Ngày mai được không ạ?”
“Được.” Ông nói thêm, “cô chị muốn gặp chị.”
“Không cần.”
Cúp máy, tôi bật lại mạng dữ liệu. Nhóm gia đình đã bị giải tán, nhưng khắp Facebook là clip mới — cô tôi mặt mộc, đứng trước cổng đồn công an, vừa khóc vừa đọc lời xin lỗi, mất hẳn vẻ hung hăng thường ngày.