Chương 10 - Giấc Mơ Đến Bắc Kinh
“Sao lúc đó không dám bênh con trước mặt bà nội?” Tôi quay lại nhìn bà. “Sao mỗi lần họ chửi con, mẹ lại trốn trong bếp?”
Tay bà buông dần, nước mắt lấp lánh dưới đèn.
“Mẹ vô dụng…” Bà ngồi xổm xuống khóc, “Mẹ xin lỗi con…”
Tôi đi được một đoạn thì lại quay lại, dúi vào tay bà năm trăm nghìn.
“Mua ít thuốc bổ đi, mẹ loãng xương nặng rồi.”
Ngày thi đại học dành cho người lớn, trời lất phất mưa. Ngoài cổng trường, tôi bất ngờ thấy xe của Tổng giám đốc. Ông hạ kính xe:
“Tiện đường, lên xe đi.”
Trong xe ấm áp, điều hòa dễ chịu. Ông đưa tôi bình giữ nhiệt:
“Trà sâm, cho tỉnh táo.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nhấp một ngụm, vị sâm đắng nhưng ngọt hậu.
“Căng thẳng à?”
Tôi gật đầu, tay ướt mồ hôi.
“Nhớ nhé,” ông nhìn thẳng phía trước, “em giỏi hơn 90% người trong phòng thi đó.”
Đề ngữ văn dễ hơn tôi tưởng. Bài luận là đề “Chuyển ngoặt”, tôi kể ngày xé giấy báo trúng tuyển, nhưng không viết đoạn kết.
Viết được một nửa, giám thị dừng lại bên cạnh tôi — chính là anh áo caro lớp luyện thi.
Anh khẽ gật đầu, mắt đầy động viên.
Bài toán cuối cùng làm tôi khựng lại. Tôi nhìn chằm chằm đề thi, bỗng nhớ hôm Thiều Tiểu Xuyên lén xé vở ôn tập của tôi. Khi ấy tôi giận run, nhưng nhờ vậy mà thuộc lòng hết công thức.
Chuông nộp bài vang lên, mưa đã tạnh. Tôi bước ra khỏi cổng trường, thấy mẹ đứng dưới cây bàng. Trong tay bà là chiếc bình giữ nhiệt, nhìn tôi từ xa mà không dám lại gần.
Tôi bước tới, bà vội mở nắp bình:
“Canh sườn… mẹ vừa ninh xong…”
Nước canh thơm mùi kỷ tử, táo đỏ. Tôi uống một ngụm, cổ họng nghẹn lại — công thức y như của bà nội, nhưng vị mặn vừa phải, không mặn chát như bà thường nấu.
“Ngon không?” Bà hỏi khẽ.
Tôi không đáp, uống thêm hai ngụm rồi đưa lại cho bà.
“Vũ Tình…” Bà nắm vạt áo, “Mẹ thuê được phòng nhỏ gần nhà máy dệt… con muốn về lúc nào cũng được…”
“Đó không phải nhà con.” Tôi ngắt lời, “Con ở ký túc xá nhân viên rất ổn.”
Mắt bà đỏ hoe nhưng cố nhịn không khóc: “Mẹ biết… mẹ chỉ…”
“Con thi xong rồi, mẹ về đi.” Tôi quay lưng, đi được mấy bước thì dừng lại, khẽ nói: “…Canh ngon lắm.”
Một tuần sau, đoàn kiểm tra từ tổng công ty tới. Trưởng đoàn là một chị đeo kính gọng vàng, họ Trịnh, giọng sắc như dao:
“Cho cô một tiếng, xử lý vụ khiếu nại này.”
Cô ta đưa tôi lá thư dài ba trang — khách hàng tố siêu thị bán bánh mì mốc, đòi bồi thường mười triệu.
Tôi đọc kỹ thư khiếu nại, phát hiện mấy điểm nghi ngờ: thứ nhất, hạn sử dụng trên bao bì bánh mì bị tẩy xóa; thứ hai, tài khoản nhận tiền bồi thường là nick mới lập; thứ ba, ảnh “nấm mốc” có dấu chỉnh sửa rõ rệt.
“Đây là vụ dàn cảnh chuyên nghiệp.” Tôi báo cáo với Giám đốc Trịnh. “Đề nghị báo công an lấy vân tay trước, rồi liên hệ hãng sản xuất xin kết quả kiểm định.”
Ánh mắt sau kính của chị lóe lên: “Nếu tôi muốn dàn xếp riêng thì sao?”
“Thì cũng phải xác định chắc bánh mì là của siêu thị mình đã.” Tôi mở camera giám sát. “Loại bánh này mới nhập tuần trước, mà ‘khách hàng’ đưa hóa đơn từ mười ngày trước.”
Phòng họp im phăng phắc. Chị Trịnh tháo kính, cười:
“Tốt. Anh Chu quả nhiên nhìn người không sai.”
Hóa ra đây là bài kiểm tra. Đoàn khảo sát đi rồi, Tổng giám đốc mới nói riêng với tôi:
“Tổng công ty quyết định bồi dưỡng em, điều kiện là đậu đại học.”
“Giám đốc Trịnh học MBA ở Bắc Sư Đại,” ông nói. “Cô ấy sẵn sàng làm mentor cho em.”
Ngày công bố điểm thi, tôi trực ca sáng ở siêu thị. Trang web tra điểm lag đến phát điên, Vương Lệ nhảy lên giậm chân.
“Ra rồi!!” Cô ấy hét toáng. “389 điểm!”
Tay tôi run, máy quét mã vạch rớt cái cạch xuống sàn. Thi đại học dành cho người lớn tối đa 450 điểm, năm ngoái lấy chỉ có 150.
“Đỉnh thật đó!” Vương Lệ ôm tôi xoay vòng. “Bao kèo khao nha!”
Tổng giám đốc đích thân mang giấy báo nhập học tới — chương trình liên kết giữa trường điện tử huyện và Bắc Sư Đại. Không phải đỗ thẳng Bắc Sư Đại, nhưng tốt nghiệp vẫn có bằng đóng dấu trường đó.
“Tổng công ty đã duyệt kế hoạch đào tạo của em.” Ông đưa chìa khóa. “Gần công ty có căn hộ nhỏ, dọn vào ở đi.”
Căn hộ bé nhưng sáng sủa. Tôi đứng trong phòng khách trống trải mà lần đầu thấy như có mùi “nhà”. Máy tính cũ đặt trên cái bàn ghép bằng thùng giấy, màn hình chờ vẫn là ảnh tốt nghiệp của A Kiệt.
Điện thoại rung. Mẹ gửi một bức ảnh — bà đứng trong căn phòng thuê đơn sơ nhưng ngăn nắp, trên tường dán đầy giấy khen hồi tiểu học của tôi.
“Mẹ dọn ra rồi,” ghi chú kèm theo, “lúc nào con muốn về cũng được.”
Tôi không trả lời, chỉ lưu ảnh lại. Ngoài trời hoàng hôn nhuộm mây màu vàng cam y như màu giấy báo trúng tuyển. Tiếng người mua ve chai vọng lên từ dưới đường, làm tôi nhớ đến những buổi theo người bán kẹo kéo lúc nhỏ.
Tôi mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Mười tám năm rồi, lần đầu tiên thấy hít thở mà nhẹ nhõm.
Ngày giấy báo nhập học Bắc Sư Đại gửi đến siêu thị, tôi đang kiểm kê hải sản. Anh giao hàng đứng ngoài hô tên tôi ầm ĩ, cả quầy thực phẩm tươi sống ngoái nhìn.
Phong bì mỏng dính mà cầm nặng trịch. Tôi ngồi thụp sau tủ lạnh, tay run mở ra — “Sinh viên Thiều Vũ Tình: sau khi xét duyệt, em chính thức trúng tuyển hệ cao học toàn thời gian Khoa Giáo dục…”
Hơi lạnh táp vào mặt, tôi chớp mắt mấy lần sợ nước mắt làm nhòe chữ. Tờ giấy ba năm trước tôi xé đi, hôm nay trở lại theo một cách khác.
“Vũ Tình!” Vương Lệ chạy ào tới ôm chầm. “Khao nha! Phải khao nha!”
Không biết từ khi nào, Tổng giám đốc đã đứng ở lối vào quầy hải sản, vest chỉnh tề, trên ngực đeo huy hiệu vàng của tổng công ty. Sau lưng ông là hai người mặc đồ công sở, xách cặp da, dáng vẻ tinh anh.