Chương 9 - Giá Trị Của Một Chiếc Chăn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Sau khi mẹ đi, tôi ngồi trên ghế sô-pha rất lâu.

Trần Thao tan làm về, thấy tôi ngẩn người.

“Sao vậy?”

“Mẹ em vừa đến.”

“……bà nói gì?”

“Xin lỗi.”

Trần Thao sững người.

“Xin lỗi?”

“Ừ. Nói xin lỗi, nói từ nhỏ đối xử với em không công bằng.”

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Em nghĩ sao?”

“Không biết.” Tôi lắc đầu, “Cảm giác không thật.”

“Không thật?”

“Hơn hai mươi năm rồi, bà chưa từng nói xin lỗi. Giờ đột nhiên nói, ngược lại em không biết phản ứng thế nào.”

Trần Thao nắm tay tôi.

“Em không cần nghĩ ra ngay bây giờ. Từ từ cũng được.”

Tôi gật đầu.

Một tháng sau, chị tôi hoàn toàn yên ắng lại.

Công ty của chị phá sản thanh lý, nợ nần từ từ trả, ít nhất cũng không còn cảnh chặn cửa gây sự.

Anh rể vẫn không về.

Nghe nói trốn nợ ở nơi khác, chủ nợ tìm không ra, cũng hết cách.

Chị tôi một mình thuê một căn phòng nhỏ, bắt đầu tìm việc.

Không ai giúp chị.

Hoặc nói đúng hơn, những người có thể giúp, đều đã giúp rồi.

Không giúp nổi nữa.

Hôm đó, tôi nhận được điện thoại của chị.

“Em.”

“Chị.”

Trong điện thoại im lặng rất lâu.

“Chị tìm được việc rồi.” Chị nói, “Một công ty nhỏ, làm hành chính. Lương tháng 4000.”

“Ừ.”

“Chị biết em không muốn nói chuyện với chị. Nhưng chị vẫn muốn nói cho em biết.”

……

“Chị nghĩ thông rất nhiều chuyện.” Giọng chị thấp xuống, “Trước đây chị quá thuận lợi. Mẹ thiên vị chị, chị thấy là đương nhiên. Em chịu tủi thân, chị chẳng coi ra gì.”

Tôi không nói gì.

“Bây giờ nghĩ lại, chị thật sự rất tệ.”

……

“Em, chị không cầu em tha thứ. Chị chỉ muốn nói, sau này chị sẽ không đến làm phiền em nữa. Em sống cuộc đời của em, chị sống cuộc đời của chị.”

Chị ngừng lại một chút.

“Nếu có một ngày, em sẵn sàng nhận lại người chị này, chỉ cần gọi cho chị một cuộc.”

Chị cúp máy.

Tối đó, tôi không ngủ được.

Nằm trên giường, nhìn trần nhà.

Trần Thao trở mình, mơ màng hỏi: “Không ngủ được à?”

“Ừ.”

“Nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ về chị em.”

“……chị ấy nói gì?”

“Nói đã nghĩ thông rồi. Nói trước đây rất tệ. Nói sẽ không đến làm phiền em nữa.”

Trần Thao im lặng một lúc.

“Em tin không?”

“Không biết.” Tôi nói, “Con người thật sự có thể thay đổi không?”

“Có.” Trần Thao nắm tay tôi, “Chỉ xem cô ấy có muốn hay không.”

11.

Một năm sau.

Tôi và Trần Thao đổi sang một căn nhà lớn hơn.

Ba phòng một phòng khách, còn có cả một khu vườn nhỏ. Cuối tuần, chúng tôi trồng hoa, phơi nắng trong vườn.

Trần Thao được thăng chức làm trưởng phòng. Tôi cũng được tăng lương, mỗi tháng 15.000 tệ.

Chúng tôi nuôi một con mèo, tên là Thang Viên.

Cuộc sống bình dị, nhưng rất tốt.

Mẹ thỉnh thoảng ghé thăm.

Không còn nhắc đến chuyện vay tiền, cũng không còn nhắc đến chị tôi.

Chỉ đơn giản là ngồi chơi, trò chuyện, ngắm Thang Viên.

Có lần, bà nhìn khu vườn nhà tôi, cảm khái nói:

“Vãn Vãn à, con sống tốt hơn mẹ tưởng.”

“Con tự làm ra mà.”

“Mẹ biết.” Bà thở dài, “Là mẹ trước kia mù quáng, không nhìn thấy con tốt thế nào.”

Tôi không đáp.

“Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, chuyện gì cũng tự gánh vác. Khi đó mẹ chỉ nhìn thấy chị con biết nói lời ngọt ngào, biết làm nũng, lại không nhìn thấy con âm thầm cố gắng.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)