Chương 10 - Giá Trị Của Một Chiếc Chăn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Giờ nghĩ lại, con mới là đứa thật sự có tiền đồ.”

Tôi nhìn mẹ.

“Mẹ nói vậy, là muốn con tha thứ sao?”

“Không.” Mẹ lắc đầu, “Mẹ không trông mong con tha thứ. Mẹ chỉ là… muốn nói ra.”

“Nói gì?”

“Nói rằng cả đời này, người mẹ có lỗi nhất… là con.”

Tôi sững lại.

“Trước đây mẹ không nói vậy. Mẹ nói con không được yêu quý, mẹ nói con ghen tị với chị.”

“Đó là mẹ ngu xuẩn.” Mẹ cúi đầu, “Mẹ đem sự thiên vị của mình đổ lên đầu con, nói rằng lỗi là do con. Nhưng thật ra lỗi là ở mẹ.”

Bà ngẩng đầu nhìn tôi.

“Vãn Vãn, con có thể cho mẹ một cơ hội không?”

“Cơ hội gì?”

“Cơ hội để mẹ bù đắp cho con.”

Tôi suy nghĩ thật lâu.

Cuối cùng, tôi nói—

“Mẹ, con không cần mẹ bù đắp gì cả.”

“Vậy mẹ…”

“Con chỉ cần mẹ nhớ một điều.”

“Điều gì?”

“Từ nay về sau, mẹ chỉ có một đứa con gái.”

Mẹ sững sờ.

“Con không nói mẹ không được nhận chị nữa. Con chỉ muốn mẹ khi nhìn con, đừng đem con ra so với chị.”

“Con là con. Không phải người thay thế, cũng không phải bản đối chiếu của chị.”

Tôi nhìn bà.

“Mẹ làm được không?”

Mẹ im lặng rất lâu.

“Mẹ… sẽ cố.”

12.

Lại thêm một năm nữa trôi qua.

Thang Viên sinh một đàn mèo con.

Tôi và Trần Thao ngồi trong vườn phơi nắng, nhìn lũ mèo con nô đùa.

Điện thoại reo.

Là chị tôi.

“Em, em rảnh không? Chị muốn mời em ăn bữa cơm.”

Tôi suy nghĩ một lúc.

“Ở đâu?”

“Gần chỗ chị ở có một quán ăn nhỏ, cũng ổn.”

Gặp mặt, suýt nữa tôi không nhận ra chị.

Chị gầy đi nhiều, tóc không còn nhuộm, mặt mộc,

Mặc áo thun đơn giản, trông khác hẳn chị ngày xưa.

“Em.” Chị cười, “Lâu rồi không gặp.”

“Ừ. Lâu rồi.”

Chúng tôi ngồi xuống, gọi mấy món đơn giản.

“Giờ chị làm hành chính ở một công ty, lương tăng lên 5500 rồi.” Chị nói, “Trả hết nợ chắc phải vài năm nữa, nhưng từ từ rồi cũng được.”

“Anh rể đâu?”

“Ly hôn rồi.” Giọng chị bình thản, “Anh ta trốn biệt, không về, nên chị kiện ra tòa. Tòa xử xong rồi.”

“Cũng tốt.” Chị cười nhẹ, “Một mình lại thấy nhẹ lòng.”

Tôi nhìn chị.

Chị gái bây giờ, không còn là người trong ký ức tôi nữa.

Người chị từng kiêu ngạo, ương bướng, thản nhiên hưởng mọi sự thiên vị.

Giờ dường như đã thay đổi.

“Em,” chị đặt đũa xuống,

“Chị kể em nghe chuyện này.”

“Nói đi.”

“Năm xưa, 120 vạn đó… chị từng nghĩ, nếu khi ấy chủ động nói với mẹ, bảo bà cho em nhiều hơn chút, có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.”

“Nhưng chị đã không nói. Vì chị thấy đó là thứ chị đáng được hưởng. Chị chưa từng nghĩ đến cảm giác của em.”

Chị nhìn tôi.

“Hai năm sống một mình, trải qua nhiều chuyện, chị mới hiểu—chị của trước kia, thật ích kỷ.”

Tôi không nói gì.

“Chị không cầu em tha thứ. Chị chỉ muốn gặp mặt, nói một câu xin lỗi.”

Chị cúi đầu.

“Xin lỗi em. Ngày trước chị thật tệ.”

Tôi nhìn chị, bỗng thấy như mơ.

Chị gái năm xưa, mặc váy mới, ngẩng cao đầu nói: “Em chỉ biết ghen tị chị.”

Chị gái hôm nay, mặc áo thun, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Thời gian… thật sự có thể thay đổi con người sao?

Có lẽ là vậy.

“Chị.” Tôi lên tiếng, “Em không hận chị.”

Chị ngẩng đầu.

“Thật đấy, em không hận chị.” Tôi nói, “Nhưng em cũng không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Chị hiểu…”

“Chúng ta có thể từ từ.” Tôi nhìn chị, “Bắt đầu từ bữa ăn này.”

Chị ngẩn ra một chút.

Sau đó, chị cười.

“Được. Từ từ.”

Ăn xong, chúng tôi chia tay ở cổng khu dân cư.

Chị nói:

“Em, sau này rảnh, chị lại mời em ăn.”

“Ừ.”

“Vậy… chị đi trước nhé.”

Chị quay người đi được mấy bước, lại dừng lại.

“Em.”

“Ừ?”

“Em sống tốt hơn chị.” Chị quay lại nhìn tôi, “Chị thấy vui lắm.”

Chị mỉm cười, rồi quay người đi.

Tôi đứng yên, nhìn theo bóng lưng chị.

Nắng nhẹ, chiếu lên người ấm áp.

Tôi bỗng nhớ đến cái chăn năm đó.

398 tệ, màu đỏ, vải cotton.

Mẹ nói, “Chăn cũng tốt mà, mới tinh.”

Phải rồi, cũng tốt.

Cái chăn ấy giúp tôi hiểu ra một điều—

Cuộc đời tôi, không cần ai định giá.

Dù là 120 vạn hay 398 tệ.

Giá trị của tôi, là do tôi quyết định.

Trên đường về nhà, tôi nhắn cho Trần Thao một tin:

“Chồng ơi, hôm nay tâm trạng em tốt. Tối nay em nấu cơm.”

“Làm món gì?”

“Thịt kho tàu, món anh thích.”

“Vậy anh về sớm.”

“Ừ.”

Tôi nhìn màn hình điện thoại, cười.

Tôi không có một trăm hai mươi vạn của hồi môn.

Nhưng tôi có một người yêu tôi, một căn nhà do chính tay mình mua, một công việc ổn định, và một ổ mèo con đáng yêu.

Tất cả những điều đó, đều là tôi tự mình giành lấy.

Còn quý giá hơn bất kỳ của hồi môn nào.

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)