Chương 3 - Dưới Ánh Trăng, Anh Nói Yêu Em
7,
Thời gian trôi qua, Hạ Lan và Duy Nam dần tìm lại nhịp sống yên bình.
Duy Nam vẫn luôn quan tâm và bảo vệ cô, nhưng Hạ Lan vẫn chưa dám mở lòng hoàn toàn.
Cô luôn lo lắng rằng mình chỉ là gánh nặng, chỉ là một sự cản trở trong cuộc đời anh.
Những lần Duy Nam ân cần chăm sóc, cô đều cảm thấy day dứt.
Một chiều nọ, Hạ Lan đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời chiều ngả màu vàng cam.
Những kỷ niệm xưa cũ ùa về, nỗi cô đơn khi Duy Nam vội vã rời xa vẫn khiến tim cô thắt lại.
Duy Nam đứng phía sau lặng lẽ nhìn cô, như thể anh hiểu hết những cảm xúc trong lòng cô.
“Hạ Lan, em không cần phải gồng mình như vậy.”
Giọng anh trầm ấm, đầy lo lắng.
Hạ Lan xoay người, ánh mắt đượm buồn:
“Em sợ. Sợ bản thân chỉ là gánh nặng của anh.”
Duy Nam bước đến gần, nắm lấy tay cô, dịu dàng:
“Em không phải gánh nặng. Nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ thiếu một điều gì đó quý giá.”
Những lời nói ấy khiến Hạ Lan nghẹn ngào.
Cô biết rằng mình đã bước qua ngưỡng cửa của tình yêu, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi.
8,
Duy Nam không vội vã, anh kiên nhẫn chờ đợi Hạ Lan.
Nhưng Hạ Lan cần thời gian để vượt qua nỗi sợ hãi.
Một ngày nọ, cô đến bãi biển nơi Duy Nam từng cầu hôn cô, tìm kiếm câu trả lời cho trái tim mình.
Gió biển mơn man, Hạ Lan ngồi lặng lẽ, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc bên Duy Nam.
“Anh có làm em tổn thương không?”
Cô khẽ hỏi.
Duy Nam đứng từ xa, nhìn cô, ánh mắt trìu mến:
“Em biết câu trả lời mà. Anh sẽ không làm em tổn thương. Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh.”
Hạ Lan lắc đầu, cố dằn lòng mình:
“Nhưng em sợ… em sợ một ngày nào đó mình không thể giữ được anh.”
Duy Nam bước đến, nắm lấy tay cô, giọng anh đầy chân thành:
“Anh không bao giờ rời xa em. Nếu em cần thời gian, hãy để anh chờ. Nhưng em phải biết rằng, không có ai khác ngoài em.”
Hạ Lan chậm rãi gật đầu, nước mắt rơi nhẹ trên má.
Cô nhận ra, dù sợ hãi đến đâu, tình yêu dành cho Duy Nam đã quá lớn.
9,
Sau lời tỏ tình của Duy Nam, Hạ Lan không biết phải trả lời thế nào.
Cô chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Em cần thời gian.”
Cô thì thầm, giọng nhỏ đến mức chính cô cũng khó nghe thấy.
Duy Nam không thúc ép.
Anh chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ nói:
“Anh sẽ chờ. Dù bao lâu, anh cũng sẽ chờ.”
Nhưng cuộc sống không để họ yên bình quá lâu.
Kẻ thù của Duy Nam bắt đầu nhắm vào Hạ Lan.
Một buổi tối khi cô rời bệnh viện, một chiếc xe đen bí ẩn lặng lẽ bám theo.
Bất ngờ, cô bị kéo vào xe, bịt mắt, và đưa đến một nơi xa lạ.
Hạ Lan cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lời đe dọa từ những kẻ bắt cóc làm tim cô đập loạn xạ.
“Hãy nhắn với Duy Nam, từ bỏ mọi thứ hoặc mất người con gái này mãi mãi.”