Chương 2 - Dưới Ánh Trăng, Anh Nói Yêu Em
4,
Hai tuần sau, trong một buổi chiều mưa, Hạ Lan nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Bác sĩ Hạ Lan?”
Giọng trầm của Trần Duy Nam vang lên từ đầu dây bên kia.
Cô khẽ giật mình, không nghĩ anh sẽ liên lạc lại.
“Đúng rồi. Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn cô vì đã cứu tôi. Tôi muốn mời cô ăn tối để bày tỏ lòng biết ơn.”
Hạ Lan do dự.
Trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này không đơn giản.
Nhưng sự lịch sự không cho phép cô từ chối.
“Được thôi. Anh cứ gửi địa chỉ, tôi sẽ đến.”
Tối hôm đó, Hạ Lan bước vào một nhà hàng cao cấp, ánh đèn lung linh phản chiếu trên những ly rượu.
Duy Nam đã chờ sẵn, anh đứng lên, lịch thiệp kéo ghế cho cô.
“Không cần quá trịnh trọng thế này.”
Cô ngồi xuống, cố gắng giữ khoảng cách.
“Chỉ là một bữa tối. Cô đừng lo.”
Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Suốt bữa ăn, anh không ngừng quan sát cô.
Cô không giống những người phụ nữ khác mà anh từng gặp – không giả tạo, không cố gắng gây ấn tượng.
Chính sự tự nhiên của cô khiến anh càng bị thu hút.
Khi bữa tối kết thúc, Duy Nam nhẹ nhàng nói:
“Tôi hy vọng đây không phải lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Hạ Lan chỉ cười nhạt, nhưng trong lòng cô, một cảm giác lạ lẫm đang dần nảy sinh.
5,
Vài ngày sau, Hạ Lan đang đi chợ mua đồ thì tình cờ gặp lại Duy Nam.
Anh không mặc vest chỉnh tề như thường ngày, chỉ khoác một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông.
“Trùng hợp thật.”
Anh bước tới.
“Anh cũng đi chợ sao?”
Cô bất giác bật cười, hình ảnh một tổng giám đốc quyền lực đi mua đồ thật khó tin.
“Đôi khi tôi cũng cần tự làm gì đó cho bản thân.”
Anh nhún vai, rồi bất ngờ đề nghị.
“Tôi giúp cô xách đồ.”
Hạ Lan định từ chối, nhưng sự kiên nhẫn của anh khiến cô không thể phản đối.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp.
Duy Nam bất giác nói:
“Cô không giống ai khác mà tôi từng gặp. Cô có biết điều đó không?”
Hạ Lan ngước lên, ánh mắt chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của anh.
Tim cô khẽ run, nhưng cô vội lảng tránh:
“Tôi chỉ là một người bình thường thôi.”
“Với tôi, cô không hề bình thường.”
6,
Mối quan hệ giữa họ dần trở nên gần gũi hơn.
Nhưng Hạ Lan không thể ngờ rằng việc cô tiếp xúc với Duy Nam sẽ khiến cô trở thành mục tiêu của những kẻ thù giấu mặt.
Một buổi tối, khi đang trực ca đêm, cô nhận được một bưu kiện lạ.
Mở ra, bên trong là một tấm ảnh cô và Duy Nam đi cùng nhau, kèm theo dòng chữ đe dọa:
“Rời xa anh ta nếu không muốn hối hận.”
Hạ Lan cảm thấy bất an, nhưng cô quyết định không nói cho anh biết.
Cô nghĩ rằng chỉ cần mình giữ khoảng cách, mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng Duy Nam nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô.
Trong một lần gặp mặt, anh nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì đâu.”
Cô cố gắng phủ nhận.
“Cô nghĩ tôi không nhận ra sao? Tôi đã nói rồi, nếu cô ở cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.”