Chương 4 - Dưới Ánh Trăng, Anh Nói Yêu Em

10,

Duy Nam nhận được tin nhắn từ kẻ thù cùng hình ảnh Hạ Lan bị trói chặt. 

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy hoảng loạn thật sự.

“Anh sẽ làm gì?” 

Trợ lý của anh hỏi.

“Gọi mọi người tập hợp. Tôi sẽ tự mình đi cứu cô ấy.”

Địa điểm trao đổi là một nhà kho bỏ hoang.

Duy Nam bước vào một mình, không mang theo vệ sĩ hay bất kỳ sự hỗ trợ nào.

Dù phía sau anh có cả một đội ngũ đang chờ tín hiệu.

Kẻ đứng đầu nở nụ cười hiểm ác:

“Duy Nam, thật bất ngờ khi cậu lại liều mạng vì một cô gái. Đặt bút ký vào giấy này, giao lại toàn bộ cổ phần của cậu, cô ta sẽ an toàn.”

Duy Nam không nói gì, ánh mắt chỉ chăm chú tìm kiếm Hạ Lan. 

Khi nhìn thấy cô bị trói ở góc phòng, mặt tái nhợt, trái tim anh thắt lại.

“Thả cô ấy ra trước, rồi tôi sẽ ký.” 

Anh lạnh lùng đáp.

Kẻ thù cười lớn:

“Cậu nghĩ mình ở vị trí để ra điều kiện sao?”

Nhưng trước khi hắn kịp làm gì, lực lượng của Duy Nam đã tràn vào. 

Trong phút chốc, mọi thứ hỗn loạn. 

Duy Nam chạy đến giải thoát cho Hạ Lan, ôm cô vào lòng, giọng run rẩy:

“Không sao, anh đây rồi.”

 

11,

Sau khi được giải cứu, Hạ Lan phải nằm viện vài ngày để hồi phục. 

Duy Nam luôn túc trực bên cạnh, không rời cô nửa bước.

“Anh ngốc thật.” 

Cô trách, nhưng giọng không giấu được sự xúc động. 

“Nếu chuyện này xảy ra lần nữa thì sao?”

“Anh sẽ luôn bảo vệ em, dù phải đánh đổi mọi thứ.” 

Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt chân thành đến mức cô không thể rời đi.

Nhưng Hạ Lan vẫn lo lắng. 

Cô không muốn trở thành điểm yếu để kẻ thù lợi dụng chống lại anh.

“Có lẽ chúng ta nên dừng lại.” 

Cô nói, giọng nghẹn ngào.

Duy Nam giữ chặt tay cô, kiên quyết:

“Không. Anh sẽ không để em rời xa anh. Anh đã mất quá nhiều thứ trong đời, nhưng anh không thể mất em.”

 

12,

Một tháng sau, mọi sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong một buổi tối đầy sao, anh dẫn Hạ Lan đến một bãi biển vắng. 

Cảnh vật thật yên bình, gió nhẹ lướt qua mang theo hơi thở mặn mà của biển cả. 

Trên cát trắng là hàng ngàn ánh đèn lung linh, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng. 

Một bàn tiệc nhỏ được chuẩn bị sẵn, chỉ có hai người.

Anh quỳ xuống trước cô, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng và yêu thương.

“Anh không thể hứa sẽ mang lại mọi thứ tốt đẹp nhất, nhưng anh sẽ làm mọi điều để em luôn hạnh phúc. Em có sẵn sàng làm người phụ nữ duy nhất trong đời anh không?”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Hạ Lan như ngừng đập. 

Từng lời của anh vang vọng trong tâm trí cô. 

Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má. 

Không còn lý do nào để từ chối nữa, bởi tình yêu và lòng chân thành của anh đã chạm đến tận sâu thẳm trái tim cô.

“Em đồng ý.”

Hai người trao nhau nụ hôn dưới ánh trăng, nụ hôn ngọt ngào và thiêng liêng, khởi đầu cho một hành trình mới, nơi hạnh phúc thật sự thuộc về họ. 

Từ giây phút ấy, họ biết rằng không điều gì có thể chia cách được tình yêu của mình. 

Tương lai phía trước có thể đầy những thử thách, nhưng với nhau, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Và trong ánh sáng của những ngọn đèn lấp lánh, họ biết rằng mình đã tìm thấy nhà, tìm thấy bình yên trong nhau.