Chương 8 - Sự chấp nhận và quyết định - Đúng Lúc Gặp Được Người
08
Tạ Cửu trở nên vui vẻ.
Vì quá vui vẻ nên nói chuyện có phần xấu hổ.
“Haiz, xem ta này, làm sao lại quên mất chuyện này.”
“Thẩm huynh, thật xin lỗi.”
Hắn cười xán lạn.
Trái lại sắc mặt Thẩm Vấn An vô cùng âm u. Ánh mắt hung tợn, hết nhìn ta rồi lại nhìn Tạ Cửu.
Một lúc lâu sau mới rời đi. Ý cười trên mặt hắn lại hiện lên.
“Không vấn đề gì, để dịp khác.”
Hắn không muốn ở lại lâu, đen mặt đứng dậy vội vàng cáo từ.
Tạ Cửu khách sáo giữ lại, cũng chẳng có mấy thành ý.
Chờ người đi khuất, hắn quay lại nhìn ta. Đôi mắt đầy mong chờ.
“A Ngọc, vừa rồi nàng …gọi ta là gì?”
Ta muốn làm theo hắn nói, tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, giả vờ không biết gì cứ như vậy tận hưởng sự yêu chiều của hắn.
Nhưng nhìn gương mặt mong chờ đó. Nghĩ lại ba năm qua, hắn đều để tâm, lo được lo mất.
Lại phát hiện ra, điều đó đối với hắn không công bằng chút nào!
Nếu hắn đã đưa Thẩm Vấn An tới tận đây để thử lòng ta, chắc hẳn là có mối hoài nghi sâu sắc đối với ta.
Không bằng nhân cơ hội này lật bài ngửa đi?
Ta suy tư một lúc, cân nhắc dùng từ thích hợp để Tạ Cửu không bị sốc.
“Tạ Cửu, thật ra ta không mất trí nhớ.”
“Ta nghĩ, bằng không chúng ta thành thân luôn đi. Sau này ta sẽ đường đường chính chính gọi huynh là phu quân của ta.”
Tạ Cửu trở nên vui vẻ.
Vì quá vui vẻ nên nói chuyện có phần xấu hổ.
“Haiz, xem ta này, làm sao lại quên mất chuyện này.”
“Thẩm huynh, thật xin lỗi.”
Hắn cười xán lạn.
Trái lại sắc mặt Thẩm Vấn An vô cùng âm u. Ánh mắt hung tợn, hết nhìn ta rồi lại nhìn Tạ Cửu.
Một lúc lâu sau mới rời đi. Ý cười trên mặt hắn lại hiện lên.
“Không vấn đề gì, để dịp khác.”
Hắn không muốn ở lại lâu, đen mặt đứng dậy vội vàng cáo từ.
Tạ Cửu khách sáo giữ lại, cũng chẳng có mấy thành ý.
Chờ người đi khuất, hắn quay lại nhìn ta. Đôi mắt đầy mong chờ.
“A Ngọc, vừa rồi nàng …gọi ta là gì?”
Ta muốn làm theo hắn nói, tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, giả vờ không biết gì cứ như vậy tận hưởng sự yêu chiều của hắn.
Nhưng nhìn gương mặt mong chờ đó. Nghĩ lại ba năm qua, hắn đều để tâm, lo được lo mất.
Lại phát hiện ra, điều đó đối với hắn không công bằng chút nào!
Nếu hắn đã đưa Thẩm Vấn An tới tận đây để thử lòng ta, chắc hẳn là có mối hoài nghi sâu sắc đối với ta.
Không bằng nhân cơ hội này lật bài ngửa đi?
Ta suy tư một lúc, cân nhắc dùng từ thích hợp để Tạ Cửu không bị sốc.
“Tạ Cửu, thật ra ta không mất trí nhớ.”
“Ta nghĩ, bằng không chúng ta thành thân luôn đi. Sau này ta sẽ đường đường chính chính gọi huynh là phu quân của ta.”