Chương 7 - Sự hiện diện của quá khứ - Đúng Lúc Gặp Được Người

07

Từng chữ “Phu nhân”, khiến Thẩm Vấn An dường như bừng tỉnh.

“Phu nhân?”

“Không biết vị phu nhân này tên gì? Xuất thân từ đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hắn không thèm nhìn Tạ Cửu, ánh mắt gắt gao dính chặt trên người ta.

Sắc mặt hắn thay đổi không ngừng, hai chữ “phu nhân” nhấn mạnh.

Ta có chút bất đắc dĩ.

Trước giờ Thẩm Vấn An luôn luôn giữ thái độ bình tĩnh, vui buồn đều không hiện lên mặt.

Lần đầu tiên ta thấy cảm xúc của hắn bất ổn như vậy.

“Ta nhìn gương mặt của phu nhân đây rất quen thuộc, giống với người vợ đã mất của ta.”

“Không biết ngươi có từng nghe nói về nàng ấy không, nàng là người Chung gia ở Lương Châu, tên Chung Lê…”

Hai chữ “Chung Lê” vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tạ Cửu thoáng chốc cứng đờ.

Hắn nghiêm mặt, định lên tiếng lại bị ta nắm tay, nhẹ nhàng trấn an.

“Trên đời này, chuyện người giống người là điều hết sức bình thường. Nói vậy, ta và vợ của Thẩm công tử đây cũng là có duyên với nhau, đúng không? Phu quân?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Vấn An ở phía đối diện trở nên âm u.

Ta vờ như không nhìn thấy.

Quay đầu nhìn về phía người còn đang trố mắt vì hai chữ “phu quân”, ánh mắt Tạ Cửu dần dần hiện lên sự vui sướng.

Ta cười nhạt, một từ nhưng hai ý nghĩa.

“Phu quân trí nhớ ngày một kém.”

“Chẳng lẽ chàng đã quên? Mấy ngày trước, chàng nổi hứng toàn đòi uống rượu mơ, làm sao còn dư rượu được?”