Chương 27 - Đúng Lúc Gặp Được Người
27
Thanh kiếm đột ngột rút ra.
Tạ Cửu ngã xuống đất.
Mặt trời đã lên cao nhưng ta phảng phất nghe thấy tiếng gào thét như tiếng sấm.
Ý thức dường như bị rút ra, lơ lửng trong không trung.
Ta thấy quân An Châu tiếp viện lao tới cùng với quân địch chém giếc lẫn nhau.
Ta thấy thúc thúc của Tạ Cửu kéo hắn tới chỗ an toàn.
Cũng nghe thấy có người hét lớn: “Bắt lấy Hoài Vương cho dù sống hay chếch.”
Loại cảm giác này không chân thật.
Cho đến khi một cơn gió thổi tới mùi máo tanh nồng nặc.
Ta bừng tỉnh, lảo đảo lao tới chỗ Tạ Cửu.
Áo giáp của hắn đã nát bươm.
Miệng vết thương, máu tươi chảy ròng ròng. Hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chếch.
Càng đến gần, chân ta như mềm nhũn ra, khó khăn lắm mới có thể lết tới cạnh hắn mà ngã xuống.
“ Tạ Cửu….”
Lúc này ta cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn vì mình đã mang theo thuốc trị thương.
May mắn vì mình đã từng học qua y thuật.
Mũi tên bên hông ta không dám rút, chỉ có thể bẻ gãy, chờ khi về lại thành sẽ xử lý.
Nhưng ta mang theo thuốc cầm máo, đối với những vết thương lớn bé trên người Tạ Cửu đều rất hữu dụng.
Những viên thuốc dính máu, khó khăn lắm mới có thể nhét được vào miệng hắn.
Xong xuôi, lúc này đôi tay ta mới bắt đầu run rẩy.
“Tạ Cửu…..”
“Chàng không thể chếch được, chúng ta còn chưa thành thân đâu…..”
Giọng ta run rẩy, muốn đánh thức hắn.
“Chàng để lại thư, ta đã đọc.”
“Rõ ràng năm ấy ở rừng hoa hạnh lâm ở ngoại thành Lương Châu, chàng chính là người cứu ta nhưng tại sao lại không nói cho ta biết.”
“Lại còn nói nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta hãy đi Kỳ Xuyên…”
“Chàng cứu ta ở Lương Châu, khi tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy là chàng. Từ lúc đó, ta đã không còn đường lui.”
“Nhưng nếu chàng chếch, ta tuyệt đối sẽ không có ý định sẽ sống một mình….”
………
“Nàng….Không thể….”
Tiếng nói nhỏ bé, yếu ớt mà ta nghe giống như tiếng sấm nổ.
Ta giật mình, không dám thở.
Tạ Cửu đang nằm trên mặt đất, lông mi khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Hô hấp không ổn định vậy mà hắn còn muốn dùng hết chút sức lực còn lại, miệng run rẩy cố nặn ra một nụ cười hướng về phía ta.
“A Lê…..Nàng đừng khóc nữa…..”
“Còn chưa cưới được nàng…..Làm sao ta dám chếch….”
“Lần này….Là nàng đã cứu ta…”
Thanh kiếm đột ngột rút ra.
Tạ Cửu ngã xuống đất.
Mặt trời đã lên cao nhưng ta phảng phất nghe thấy tiếng gào thét như tiếng sấm.
Ý thức dường như bị rút ra, lơ lửng trong không trung.
Ta thấy quân An Châu tiếp viện lao tới cùng với quân địch chém giếc lẫn nhau.
Ta thấy thúc thúc của Tạ Cửu kéo hắn tới chỗ an toàn.
Cũng nghe thấy có người hét lớn: “Bắt lấy Hoài Vương cho dù sống hay chếch.”
Loại cảm giác này không chân thật.
Cho đến khi một cơn gió thổi tới mùi máo tanh nồng nặc.
Ta bừng tỉnh, lảo đảo lao tới chỗ Tạ Cửu.
Áo giáp của hắn đã nát bươm.
Miệng vết thương, máu tươi chảy ròng ròng. Hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chếch.
Càng đến gần, chân ta như mềm nhũn ra, khó khăn lắm mới có thể lết tới cạnh hắn mà ngã xuống.
“ Tạ Cửu….”
Lúc này ta cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn vì mình đã mang theo thuốc trị thương.
May mắn vì mình đã từng học qua y thuật.
Mũi tên bên hông ta không dám rút, chỉ có thể bẻ gãy, chờ khi về lại thành sẽ xử lý.
Nhưng ta mang theo thuốc cầm máo, đối với những vết thương lớn bé trên người Tạ Cửu đều rất hữu dụng.
Những viên thuốc dính máu, khó khăn lắm mới có thể nhét được vào miệng hắn.
Xong xuôi, lúc này đôi tay ta mới bắt đầu run rẩy.
“Tạ Cửu…..”
“Chàng không thể chếch được, chúng ta còn chưa thành thân đâu…..”
Giọng ta run rẩy, muốn đánh thức hắn.
“Chàng để lại thư, ta đã đọc.”
“Rõ ràng năm ấy ở rừng hoa hạnh lâm ở ngoại thành Lương Châu, chàng chính là người cứu ta nhưng tại sao lại không nói cho ta biết.”
“Lại còn nói nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta hãy đi Kỳ Xuyên…”
“Chàng cứu ta ở Lương Châu, khi tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy là chàng. Từ lúc đó, ta đã không còn đường lui.”
“Nhưng nếu chàng chếch, ta tuyệt đối sẽ không có ý định sẽ sống một mình….”
………
“Nàng….Không thể….”
Tiếng nói nhỏ bé, yếu ớt mà ta nghe giống như tiếng sấm nổ.
Ta giật mình, không dám thở.
Tạ Cửu đang nằm trên mặt đất, lông mi khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Hô hấp không ổn định vậy mà hắn còn muốn dùng hết chút sức lực còn lại, miệng run rẩy cố nặn ra một nụ cười hướng về phía ta.
“A Lê…..Nàng đừng khóc nữa…..”
“Còn chưa cưới được nàng…..Làm sao ta dám chếch….”
“Lần này….Là nàng đã cứu ta…”