Chương 28 - Đúng Lúc Gặp Được Người
28
Trận chiến này cuối cùng cũng thắng.
Hoài Vương bị thúc thúc của Tạ Cửu bắt sống.
Đại quân ở ngoài thành đáng ra nên tấn công thành từ đêm qua nhưng lại không có động tĩnh gì.
Ngày hôm sau mới hay tin Thẩm Vấn An đã chếch, bị trúng độc, lại còn bị đâm một nhát chí mạng vào ngực trái.
Mà người giết hắn, Tô Dao Dao lại không rõ tung tích, không ai biết nàng ta đã đi đâu.
Quân địch như rắn mất đầu, sớm đã buông vũ khí đầu hàng.
Trận cuồng phong đã trôi qua.
Tạ Cửu nói không sai.
Hoàng đế không hề giống với tiên đế.
Việc Trấn Quốc công không có thánh chỉ mà điều động quân đội, tân đế không những không trách tội mà còn ngợi khen ban thưởng.
Không chỉ khôi phục lại thân phận “Kỳ Vương” của Tạ Cửu mà còn cả quyền lực của Trấn Quốc công.
Tân đế ban cho Tạ Cửu một vương phủ ở kinh thành, muốn hắn ở lại dưỡng thương.
Nhưng Tạ Cửu từ chối.
Miệng vết thương mới đóng vảy, hắn đã nhốn nháo muốn trở về Vân Châu.
Ngày rời đi, tân đế thay trang phục đi tuần, đặc biệt tới từ biệt.
Ở cửa thành, không biết huynh đệ bọn họ nói cái gì.
Từ xa thấy tân đế gật đầu, vỗ vỗ vai Tạ Cửu, nhìn về phía ta nở một nụ cười.
Một lát sau, Tạ Cửu cũng mỉm cười.
Bọn họ nói chuyện không lâu.
Ngồi trong xe ngựa về Vân Châu, ta tò mò hỏi hắn nhưng hắn không trả lời.
Chỉ tỏ ra bí mật: “ A Lê, bây giờ có về Vân Châu cũng không kịp thành hôn. Không bằng, chúng ta đi vòng về Lương Châu? Ta muốn tới mộ của Chung tướng quân và cha mẹ nàng bái tạ.”
Hắn không nói, ta cũng có thể đoán được.
Có lẽ hắn cầu xin Hoàng thượng trả lại danh dự cho ông nội ta.
Vòng về Lương Châu không phải chỉ là bái tạ.
Có lẽ hắn đã có tính toán, muốn cho ta một bất ngờ.
Lòng ta có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.
Nhìn đôi mắt đầy vui vẻ của hắn, ta không nỡ vạch trần. Ta chỉ nhẹ nhàng cầm tay và mỉm cười với hắn.
“Được.”
“Tất cả đều nghe theo ý chàng….”
Hoàn Toàn Văn.
Trận chiến này cuối cùng cũng thắng.
Hoài Vương bị thúc thúc của Tạ Cửu bắt sống.
Đại quân ở ngoài thành đáng ra nên tấn công thành từ đêm qua nhưng lại không có động tĩnh gì.
Ngày hôm sau mới hay tin Thẩm Vấn An đã chếch, bị trúng độc, lại còn bị đâm một nhát chí mạng vào ngực trái.
Mà người giết hắn, Tô Dao Dao lại không rõ tung tích, không ai biết nàng ta đã đi đâu.
Quân địch như rắn mất đầu, sớm đã buông vũ khí đầu hàng.
Trận cuồng phong đã trôi qua.
Tạ Cửu nói không sai.
Hoàng đế không hề giống với tiên đế.
Việc Trấn Quốc công không có thánh chỉ mà điều động quân đội, tân đế không những không trách tội mà còn ngợi khen ban thưởng.
Không chỉ khôi phục lại thân phận “Kỳ Vương” của Tạ Cửu mà còn cả quyền lực của Trấn Quốc công.
Tân đế ban cho Tạ Cửu một vương phủ ở kinh thành, muốn hắn ở lại dưỡng thương.
Nhưng Tạ Cửu từ chối.
Miệng vết thương mới đóng vảy, hắn đã nhốn nháo muốn trở về Vân Châu.
Ngày rời đi, tân đế thay trang phục đi tuần, đặc biệt tới từ biệt.
Ở cửa thành, không biết huynh đệ bọn họ nói cái gì.
Từ xa thấy tân đế gật đầu, vỗ vỗ vai Tạ Cửu, nhìn về phía ta nở một nụ cười.
Một lát sau, Tạ Cửu cũng mỉm cười.
Bọn họ nói chuyện không lâu.
Ngồi trong xe ngựa về Vân Châu, ta tò mò hỏi hắn nhưng hắn không trả lời.
Chỉ tỏ ra bí mật: “ A Lê, bây giờ có về Vân Châu cũng không kịp thành hôn. Không bằng, chúng ta đi vòng về Lương Châu? Ta muốn tới mộ của Chung tướng quân và cha mẹ nàng bái tạ.”
Hắn không nói, ta cũng có thể đoán được.
Có lẽ hắn cầu xin Hoàng thượng trả lại danh dự cho ông nội ta.
Vòng về Lương Châu không phải chỉ là bái tạ.
Có lẽ hắn đã có tính toán, muốn cho ta một bất ngờ.
Lòng ta có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.
Nhìn đôi mắt đầy vui vẻ của hắn, ta không nỡ vạch trần. Ta chỉ nhẹ nhàng cầm tay và mỉm cười với hắn.
“Được.”
“Tất cả đều nghe theo ý chàng….”
Hoàn Toàn Văn.