Chương 2 - Đừng khóc nữa, chồng cũ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Đến tận nửa đêm, cửa ra vào vang lên tiếng mở khóa vân tay.

Cố Hoài về rồi.

Trên người anh phảng phất mùi rượu và hương nước hoa gỗ lạnh — thứ mùi quen thuộc từ Vị Nhiên.

Trên mặt anh không có chút áy náy nào, chỉ có sự bực bội vì buổi tiệc hoàn hảo bị tôi “phá hỏng”.

Anh ném lên bàn trà một chiếc thẻ ngân hàng đen, phát ra tiếng “cạch” giòn tan — như một cái tát.

“Trong thẻ có năm trăm nghìn, mật khẩu là sinh nhật em.”

Anh kéo lỏng cà vạt, đứng nhìn tôi từ trên cao, giọng lạnh lùng như đang nói với một cấp dưới phạm lỗi.

“Chuyện tối nay, tôi bỏ qua Sau này đừng phát điên như thế nữa, tôi mất mặt đủ rồi.”

Tôi nhìn chiếc thẻ, bật cười — nụ cười như thể đang xem một trò hề.

Anh thật sự nghĩ rằng, tất cả tổn thương và tủi nhục của tôi có thể được đánh đổi bằng năm trăm nghìn?

Anh nghĩ tôi vẫn là cô Ôn Dạng ngày nào — chỉ cần anh dỗ dành vài câu là lại ngoan ngoãn cúi đầu?

“Cố Hoài,” tôi ngẩng lên, bình tĩnh nhìn anh, “lúc mới cưới, anh còn nhớ anh đã tặng tôi gì không?”

Anh khựng lại, nhíu mày: “…Quên rồi.”

Tôi cười, nhưng nước mắt lại nóng hổi lăn dài.

“Là một con heo đất hình Pikachu.”

“Anh nói, sau này mỗi đồng anh kiếm được, đều chia một nửa cho tôi, đều bỏ vào đó.”

“Anh còn nói — Ôn Dạng, sau này anh nuôi em.”

Bàn tay tôi khẽ đặt lên bụng phẳng lỳ.

Nơi đó, đang âm thầm nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ.

Tôi vốn định tối nay nói với anh — coi như món quà đẹp nhất.

“Cố Hoài, cái gọi là ‘nuôi tôi’ của anh, chính là dùng năm trăm nghìn để mua đứt lòng tự trọng và tuổi trẻ của tôi sao?”

Anh bị nước mắt tôi làm cho bực dọc, giọng càng nặng hơn: “Toàn nhắc lại mấy chuyện vớ vẩn năm xưa làm gì!”

“Ôn Dạng, rốt cuộc em muốn thế nào?

Nhất định phải làm nhà này loạn lên như thế em mới vừa lòng à?!”

Tôi lau nước mắt, đẩy tấm thẻ ngân hàng về phía anh. “Tôi chẳng muốn gì cả.”

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết — con heo đất của anh, đã đầy rồi.” “Và tôi, không cần nữa.”

Nói xong, tôi không nhìn anh thêm một giây nào, quay người bước vào phòng khách, “rầm” một tiếng, khóa cửa lại.

Cửa ngăn cách tôi với anh, với năm trăm nghìn kia, và cả cái mùi nước hoa lạnh lẽo thuộc về một người đàn bà khác.

Qua cánh cửa, tôi nghe tiếng anh đi qua đi lại, bực bội, chửi rủa, rồi là tiếng “rầm” của cánh cửa chính bị đóng mạnh.

Tiếng động cơ xe vang lên, càng lúc càng xa.

Tôi biết, anh đi tìm “người hiểu lòng anh” rồi. Còn tôi, dựa lưng vào cánh cửa lạnh buốt, ôm lấy bụng mình, nước mắt tuôn như mưa.

Con à, mẹ xin lỗi.

Có lẽ… mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn nữa.

4

Tôi ngồi trên nền gạch lạnh lẽo trong phòng khách suốt cả đêm.

Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sớm chiếu vào, tôi kéo chiếc vali đã sắp xếp sẵn từ lâu, bước ra.

Tôi không định mang theo nhiều thứ.

Thứ gọi là “nhà” này, với tôi chẳng khác gì một nhà tù sang trọng mà Cố Hoài dùng tiền xây nên. Tôi không cần.

Ở cửa ra vào, xuất hiện một đôi giày cao gót tinh xảo — không phải của tôi. Trái tim tôi, nặng trĩu xuống.

Cố Hoài ngồi bên bàn ăn, vẻ mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, vẫn mặc bộ vest nhăn nhúm từ hôm qua.

Thấy vali của tôi, yết hầu anh khẽ động, rồi đứng bật dậy.

Giọng anh khàn đặc: “Ôn Dạng, tối qua… là anh khốn nạn, anh say quá.”

Anh bước lên một bước, rồi dừng lại, ánh mắt mang theo chút lúng túng hiếm thấy:

“Vị Nhiên… cô ấy lo cho anh, nên đưa anh về.”

“Hay là… mình cùng ăn sáng đã? Ăn xong rồi nói chuyện.”

Cái dáng vẻ dè dặt đó — như thể chỉ cần tôi ngồi xuống, cùng anh ăn bữa sáng, mọi chuyện đêm qua sẽ tan biến theo làn hơi nóng của ly cà phê, giống như chưa từng xảy ra.

Tôi chẳng đáp lời, chỉ kéo vali đi thẳng lên tầng hai — phòng vẽ của tôi.

Ở đó, là những bức tranh quan trọng nhất, và những bản phác thảo ý tưởng tôi từng vẽ cho giai đoạn đầu của “Hoài Dạng Tech”.

Tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau vang lên tiếng anh vội vàng giải thích: “Dạng Dạng, nghe anh nói, Vị Nhiên cô ấy—”

Anh chưa kịp nói hết.

Bởi vì tôi đã đẩy cửa ra — và trong khoảnh khắc đó, cả người tôi như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại chỗ.

Trong phòng vẽ, không chỉ có mình tôi.

Vị Nhiên đang đứng ngay trước giá vẽ.

Trên người cô ta — là chiếc áo sơ mi trắng của Cố Hoài, vạt áo dài lòa xòa chỉ vừa đủ che đến đùi, đôi chân trần thon dài lộ ra, tư thế thân mật, gợi cảm đến trơ trẽn.

Chiếc sơ mi ấy — chính là món quà sinh nhật tôi đã lặn lội khắp thành phố mới tìm được từ một nhà thiết kế độc lập.

Là món đồ anh yêu thích nhất.

Còn trên tay cô ta, là chiếc bút lông sói tôi đặt riêng từ Ý, quý giá nhất, và giờ đang bị cô ta tùy tiện quệt lên bức tranh sơn dầu chưa hoàn thành của tôi — “Bình Minh.”

Giống như một đứa trẻ đang phá hoại món đồ không thuộc về mình.

“Ồ, Ôn Dạng, cô dậy rồi à?” Vị Nhiên nhìn thấy tôi, không hề hoảng hốt, ngược lại, nở một nụ cười hoàn hảo — nụ cười của kẻ làm chủ.

“A Hoài tối qua tâm trạng không tốt, uống say. Tôi sợ anh ấy một mình xảy ra chuyện nên đưa về, tiện thể chăm sóc một chút.”

Cô ta vừa nói, vừa dùng đầu bút chỉ vào chỗ tranh bị cô ta làm lem nhem: “Sáng dậy rảnh, tôi ghé phòng vẽ cô xem thử.

Tôi thấy tranh cô thiếu yếu tố thương mại, mấy bản phác điện thoại này cũng hơi lý tưởng quá.

Tôi giúp cô sửa lại, thêm chút sức sống thị trường nhé?

Cô không để bụng chứ?”

Tôi có để bụng không ư?

Não tôi trống rỗng, máu dồn hết lên đầu, tai ù đi, chẳng còn nghe rõ gì nữa.

5

Đây là phòng vẽ của tôi — nơi trú ngụ linh hồn tôi, nơi tôi cấm bất kỳ ai đặt chân vào.

Chiếc sơ mi kia — là bằng chứng tình yêu tôi từng dành cho anh.

Cây cọ ấy — là phần nối dài từ đôi tay tôi, là nhịp thở của sáng tạo.

Vậy mà giờ đây, tất cả… đều bị cô ta tùy tiện chạm vào, giẫm đạp, vấy bẩn như chẳng là gì.

Tôi quay sang nhìn Cố Hoài đang đứng nơi cửa.

Ánh mắt anh tránh né, khuôn mặt đầy ngượng ngùng xen lẫn chút tức tối bị lột trần.

“Vị Nhiên… đúng là tối qua ở lại chăm sóc anh.” Anh giải thích khô khốc, từng chữ như muối xát vào vết thương đang rỉ máu.

thôi, thấy phòng vẽ bừa bộn nên mới giúp… dọn dẹp một chút.”

“Dọn dẹp?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)