Chương 4 - Đứa Trẻ Tìm Cha

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

34

“Bốp—”

Sợi dây buộc trong tay tôi bất ngờ đứt.

Dây cao su bật lại, quất mạnh vào mu bàn tay, đau rát bỏng.

Tôi “oa” lên khóc lớn.

Ba vội vàng kết thúc cuộc họp, cau mày xem tay tôi.

Tôi khóc đến mức suýt không thở nổi.

Anh dỗ dành rất lâu: “Rốt cuộc là sao thế? Nói ba nghe.”

Tôi vừa khóc vừa nấc: “Con thấy người ta nói ba là đại phản diện, còn chú Trì Sâm là nam chính.”

Sắc mặt ba lập tức trầm xuống, giọng cũng lạnh đi:

“Ai nói?”

Tôi lắc đầu: “Con không biết họ.”

Anh chậm rãi buông tôi ra, giọng trầm thấp:

“Vì vậy mà Hoan Hoan sợ đến mức khóc à?”

Tôi gật đầu.

Rồi lại nấc lên:

“Đại phản diện sẽ bị nam chính đánh bại, chết rất thảm, giống như hoàng hậu trong ‘Bạch Tuyết’ vậy.”

“Con sợ ba cũng sẽ như vậy, con không muốn ba chết.”

Đường nét căng cứng trên mặt anh dịu xuống, anh ôm chặt tôi vào lòng:

“Hóa ra Hoan Hoan lo chuyện này.”

“Yên tâm đi, có Hoan Hoan đứng về phía ba, dù ba là phản diện, cũng sẽ là phản diện mạnh nhất, không thua, cũng không chết.”

35

Nhưng nhìn ba chẳng hề để tâm chuyện đó,

tôi nghĩ mãi vẫn không yên.

Không được, chuyện này không thể để ba một mình lo!

Nếu vì là phản diện mà ba có kết cục bi thảm,

vậy tôi sẽ biến ba thành người tốt!

Tôi thật thông minh quá đi!

Vì thế hôm sau, khi ba đến đón, tôi đứng ở ngã tư không chịu đi.

Ba kéo tay tôi: “Hoan Hoan, đèn xanh rồi, qua đường nào, chú tài xế đang đợi bên kia đó.”

Tôi hất tay ra, chạy đến ôm chặt gốc cây ven đường:

“Con không đi! Con… con không thích cái đèn xanh này! Con phải đợi đến đèn xanh mà con thích mới đi.”

Ba bất lực ngồi xuống, chọc chọc vào má tôi:

“Vậy ba cùng đợi với con.”

Nhưng ánh mắt tôi không nhìn đèn tín hiệu, mà dán chặt về hai đầu đường.

36

Tôi thấy bên kia đường có một bà cụ xách giỏ rau đang run run đi tới.

Tôi lập tức nhảy lên, kéo cà vạt của ba chạy ra giữa đường:

“Ba nhìn kìa! Có bà cụ đang qua đường! Ba mau qua đỡ bà đi!”

Ba bị kéo đến nghẹt thở, chưa kịp phản ứng đã bị tôi đẩy ra giữa đường.

Bà cụ hoảng sợ lùi lại một bước, mấy quả cà chua trong giỏ lăn đến chân chúng tôi.

Tôi cúi xuống nhặt cà chua bỏ lại vào giỏ, ngẩng đầu ra hiệu cho ba.

Tôi nháy mắt mỏi cả mí, ba mới gượng cười, đưa tay đỡ bà cụ.

Bà cụ vừa buồn cười vừa lắc đầu: “Chàng trai, không cần đâu…”

Tôi không chịu, nắm chặt tay ba đặt lên tay bà:

“Bà ơi, bà cứ để ba con dìu bà qua đường đi, ba con giỏi nhất là giúp bà cụ qua đường đấy!”

Bà bật cười:

“Ba con đúng là người tốt! Nhưng bà chỉ đi tới siêu thị đằng trước mua chai xì dầu thôi, không cần qua đường đâu!”

38

Mặt tôi đỏ bừng đến tận tai, buồn bã “ồ” một tiếng.

Đợi bà cụ đi xa, ba ngồi xuống nhìn tôi:

“Hoan Hoan, sao hôm nay con bắt ba làm việc tốt thế?”

Tôi hít mũi, lôi từ cặp ra một quyển vở mỹ thuật nhàu nát,

bên trên viết nguệch ngoạc: “Sổ tích điểm người tốt của Trì Mục.”

“Cô giáo nói người tốt thì sẽ được báo đáp. Ba xem, hôm nay con giảng bài cho bạn, nhặt rác trong lớp, còn giúp cô mang sách, được ba điểm rồi đó!”

Tôi nhét quyển sổ vào tay ba:

“Những điểm này con tặng ba hết!”

“Khi ba tích đủ 100 điểm, ba sẽ không còn là phản diện nữa, mà là người tốt, như vậy ba sẽ không chết.”

Ngón tay ba lướt qua dòng chữ có tên mình.

Rồi anh bất ngờ ôm chặt tôi, giọng nghẹn lại:

“Được, ba hứa với con, từ hôm nay ba sẽ làm người tốt.”

39

Từ hôm đó, ba bắt đầu bận hơn.

Trước đây ngày nào anh cũng đón tôi ở cổng trường, còn mang bánh nhỏ cho tôi.

Nhưng giờ khi chuông tan học reo, tôi đeo cặp chạy ào ra,

cổ dài ra như hươu,

mà chỉ thấy chú tài xế đứng đó.

Chú xoa đầu tôi: “Tiểu thư, tổng giám đốc Trì dạo này bận lắm.”

Tôi thất thểu về nhà,

một mình ăn cơm, làm bài…

Đến chín giờ, cô giúp việc giục tôi ngủ.

Nhưng tôi không muốn ngủ, tôi muốn đợi ba.

Tôi cuộn tròn trên sofa, đặt chiếc bánh dâu tây yêu thích nhất lên bàn trà,

muốn đợi ba về cùng ăn.

40

Phim hoạt hình trên TV chiếu hết tập này đến tập khác,

kem trên bánh dâu bắt đầu chảy,

mí mắt tôi nặng dần, đầu cứ gục xuống,

mỗi lần sắp ngủ tôi lại véo tay mình thật mạnh.

Hoan Hoan, ba chưa ăn bánh dâu tây đâu, không được ngủ!

Cuối cùng, “cạch” một tiếng, cửa mở!

Tôi bật dậy khỏi sofa,

chạy chân trần về phía cửa.

“Hoan Hoan sao chưa ngủ?”

Ba xoa đầu tôi, giọng khàn khàn.

Tôi ôm lấy eo ba, giấu mặt vào ngực anh, lí nhí nói:

“Ba chưa ăn bánh với con, hôm nay vẫn chưa hết ngày nên con không thể ngủ.”

41

Ba ngẩn ra, rồi ngồi xuống ngang tầm mắt tôi:

“Xin lỗi, hôm nay ba về muộn quá. Sau này ngày nào ba cũng sẽ ăn bánh với Hoan Hoan.”

“Hoan Hoan, con có muốn sang Anh sống không?”

Tôi ngẩng đầu: “Nước Anh là chỗ nào ạ?”

Ba xúc một miếng bánh đút cho tôi:

“Đó là nơi rất đẹp, có những căn nhà đỏ xinh, mùa đông còn có tuyết trắng nữa.”

Tôi lập tức gật đầu:

“Chỉ cần ở cùng ba, ở đâu con cũng thích.”

Đêm hôm đó, tôi vừa chui vào chăn đã ngủ say.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã đến Anh!

Trước mặt là căn nhà đỏ xinh như trong truyện cổ tích.

Bầu trời đầy tuyết trắng, rơi lên mũi lạnh buốt.

Tôi và ba cùng đắp người tuyết cao lớn,

tôi choàng khăn của ba, cài nơ của tôi lên cổ nó, đáng yêu vô cùng!

Tôi cười khúc khích.

Nhưng đúng lúc đó, “phịch” một tiếng, ba ngã xuống tuyết.

42

Tôi chạy đến ôm lấy anh, máu nóng chảy không ngừng,

nhuộm đỏ tuyết trắng, không thể lau sạch.

Tôi gào khóc gọi ba đến khàn cả giọng,

nhưng anh không bao giờ mở mắt nữa…

“Ba ơi!” Tôi bật dậy trên giường,

nước mắt rơi không ngừng.

Rồi những dòng chữ lại hiện ra:

“Trời ạ, tôi thức trắng đêm đọc truyện mà Trì Mục đã dậy làm việc rồi, siêng thế?”

“Bảo sao người ta có thể hợp tác với đối thủ để lật đổ Trì thị, rồi mang tài sản trốn sang Anh.”

“Hahaha, đúng là phản diện chăm chỉ nhất tôi từng thấy!”

“Anh trai, với nghị lực này làm gì cũng thành công!”

“Tiếc là cuối cùng vẫn thua, chết thảm ở Anh.”

Tôi ôm đầu gối, cuộn người lại, sợ đến run rẩy.

42(tiếp)

Từ hôm đó, ba càng bận rộn hơn.

Sáng tôi dậy thì ba đã đi,

tối tôi ngủ rồi ba vẫn chưa về.

Cả ngày chẳng thấy bóng ba đâu.

Tôi đếm bằng ngón tay,

đã gần năm ngày tôi không gặp ba.

Bỗng ngoài cửa vang lên giọng ba,

tôi mừng rỡ chạy ra ôm chặt không buông,

ba khẽ đánh vào mông tôi:

“Hư quá, đã chào dì chưa?”

Lúc đó tôi mới thấy phía sau ba có một dì xinh đẹp.

Tôi ngoan ngoãn chào: “Cháu chào dì xinh đẹp~”

Dì dịu dàng xoa đầu tôi: “Hoan Hoan ngoan.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)