Chương 3 - Đứa Trẻ Tìm Cha
“Kết quả là dạy ra một đứa ngay cả làm người cũng không biết.”
Ba Trì nói với chị thư ký bên cạnh:
“Thông báo cho tất cả đối tác, ai hợp tác với loại rác rưởi này thì tức là đối đầu với Tập đoàn Trì thị.”
23
Nói xong, anh quay lại bế tôi vào xe, giọng nhẹ như gió:
“Sao không nói gì thế? Bị dọa à?”
Tôi hỏi anh: “Chú có nhiều tiền không?”
Anh mỉm cười gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Cô giáo dạy toán nói, có một vạn đã là rất nhiều rồi, chú có nhiều nhiều vạn không?”
Anh nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Có lẽ là có.”
Tôi bật khóc:
“Vậy 181 đồng 5 hào với chú chắc chẳng đáng bao nhiêu, nên chú mới không cần…”
“Chú không cần tiền… có phải… cũng không cần con nữa không?”
Ba Trì ôm tôi vào lòng, dịu dàng như mẹ từng làm:
“Dù ba có rất nhiều tiền, nhưng món quà Hoan Hoan tặng còn quý hơn cả tiền của ba, nên ba sẽ không bao giờ bỏ con.”
“Thật không?”
Anh không chút do dự: “Thật.”
Tôi lại cười rạng rỡ.
24
Anh nhìn tôi:
“Nếu có ai bắt nạt con, sao không nói với ba? Nếu hôm nay ba không đến đón con, thì con sẽ làm sao?”
Tôi cúi đầu buồn bã:
“Trước đây ba cũ của con luôn nói, thằng xấu không bắt nạt ai khác, chỉ bắt nạt con, chắc là tại con có vấn đề.”
“Con sợ chú cũng nghĩ con có vấn đề, rồi cũng sẽ bỏ con…”
Tôi tủi thân nức nở:
“Nhưng con thật sự không làm gì cả, con thật sự không biết tại sao nó chỉ bắt nạt mình con…”
Ba Trì im lặng rất lâu rồi nói:
“Hoan Hoan không có vấn đề gì cả.”
“Ba sẽ mãi đứng về phía Hoan Hoan.”
Giọng anh khàn khàn, nghe như đang rất buồn.
Anh vỗ nhẹ lưng tôi từng cái, lặp đi lặp lại hai câu ấy.
Sợ rằng tôi không tin.
25
Ba Trì đưa tôi về nhà anh.
Nhà anh rất to, rất sang trọng.
Tôi chỉ từng thấy những căn nhà như vậy trên TV.
Còn có rất nhiều nhân viên, y như trong truyện.
Trên bàn lớn bày đầy đồ ăn.
Cá, tôm, thịt bò…
Còn có nhiều món tôi không biết tên.
Ba Trì nói, anh không biết tôi thích ăn gì nên bảo đầu bếp làm hết.
Vừa nói, anh gắp cho tôi một miếng khổ qua “Hoan Hoan thích khổ qua không?”
Tôi ghét nhất là khổ qua!
Khổ qua là món rau tệ nhất thế giới!
Sau này lớn lên tôi sẽ nhổ hết khổ qua trên đời!
Nhưng tôi vẫn cười tươi, gắp vào miệng, gật đầu nói thích.
Giây sau, ba Trì quay sang nói với chú phục vụ đứng cạnh:
“Từ nay ngày nào cũng nấu khổ qua và anh phải nhìn cô bé ăn hết.”
Mặt tôi lập tức còn khổ hơn cả khổ qua.
26
Ba Trì lại hỏi: “Hoan Hoan thích khổ qua không?”
Tôi ngoan ngoãn lắc đầu.
Anh gắp tôm bóc sẵn cho tôi:
“Sau này không thích món gì thì nói, món nào thích thì cứ ăn. Nãy ba thấy con nhìn con tôm mãi mà không dám gắp, chỉ ăn rau trước mặt.”
Tôi lặng lẽ cúi đầu ăn một con tôm.
Anh hỏi: “Ngon không?”
Tôi gật đầu: “Ngon.”
Ngon đến mức nước mắt cũng rơi vào bát.
Ở nhà cũ, từ khi dì mới đến,
tôi chỉ dám ăn rau trước mặt.
Vì mỗi lần tôi gắp thịt, dì sẽ đánh tay tôi.
“Con nhỏ ham ăn ích kỷ, chẳng ai thương nổi.”
Nhưng ba Trì nói:
“Làm con gái của ba, không cần phải hiểu chuyện, càng không cần phải lấy lòng ai, con thậm chí có thể kiêu ngạo một chút cũng được.”
“Con nhớ, chỉ cần là con gái của Trì Mục, ai cũng sẽ thích con.”
27
Ba Trì nói dối tôi, vì ông nội Trì không thích tôi.
Ông nội chống gậy nhìn tôi rất lâu,
rồi lấy gậy đập mạnh vào lưng ba Trì:
“Thằng nghịch tử! Ta mới ra ngoài hai ngày, về đã có một đứa con gái bảy tuổi là sao?!”
Ba Trì bị đánh loạng choạng, nhưng vẫn vươn tay bảo vệ tôi phía sau.
“Giấy khai sinh đâu?”
Ông nội bỗng chìa tay ra:
“Mày nghĩ ta già lú rồi sao? Tùy tiện nhặt một đứa nhỏ về là có thể gọi là máu mủ nhà họ Trì à?”
Ba Trì cười lạnh: “Chẳng phải con học từ ngài sao? Năm đó mẹ con vừa chết, ngài đã vội ôm một đứa con hoang về, nói là em con thì là em con…”
Một cái tát vang dội giáng xuống, đầu ba Trì bị đánh lệch sang một bên, khóe miệng lập tức rỉ máu.
“Mày là cái thá gì?! Chuyện của tao khi nào đến lượt mày lên tiếng?!”
28
Yết hầu anh run lên dữ dội, ngón tay khẽ quệt vệt máu nơi khóe miệng rồi bật cười, nhưng mắt đỏ hoe:
“Đúng, chuyện của ngài vốn chẳng bao giờ đến lượt con nói. Vì trong lòng ngài, từ đầu đến cuối chỉ có một đứa con là Trì Sâm.”
“Năm con mười ba tuổi, Trì Sâm nghịch ngợm ngã xuống hồ, con đang sốt cao vẫn lao xuống cứu. Kết quả vừa về nhà, ngài chẳng hỏi han, chỉ tát con một cái, mắng con không trông được em. Ba, cái tát đó làm con mất ba mươi phần trăm thính lực tai phải.”
“Năm đó là năm thứ mười con học đàn! Ba tuổi bắt đầu, suốt mười năm, con chưa từng lười một ngày! Nhưng chỉ một cái tát của ngài, giấc mơ âm nhạc của con tan vỡ.”
Ông nội khịt mũi khinh bỉ:
“Cho dù không có cái tát đó, với cái năng khiếu của mày, mày tưởng có thể nổi danh trong giới âm nhạc chắc? Mày hơn người khác ở điểm nào?”
29
Ba Trì bước lên một bước, giọng run run đầy kìm nén:
“Con không hơn người khác ở đâu à?! Năm tuổi con đã lên sân khấu, bảy tuổi đoạt giải vàng piano thiếu nhi toàn quốc, bản Nocturne của Chopin con chơi được chọn làm đĩa giảng dạy! Ba, vì sao con không bằng ai?!”
Ông nội “rầm” một tiếng ném vỡ chén trà sứ trên bàn:
“Trì Mục, tao nói cho mày biết, thứ duy nhất mày hơn người khác chính là có tao làm cha mày!”
“Thành tích của mày thì có đáng gì?! Không có tao, mày chẳng đủ tư cách đứng đây nói chuyện! Tao cho mày cơm ăn áo mặc, cho mày cơ hội tranh giành gia nghiệp, không thì mày cũng chỉ là con chó hoang trong rãnh nước!”
Ba Trì ngửa đầu cười lớn, nhưng trong mắt không hề có nụ cười:
“Ngài nói đúng, con nên cảm ơn ngài — cảm ơn vì đã cho con cơ hội làm đá mài cho Trì Sâm! Con khiến lợi nhuận công ty tăng gấp năm lần, còn Trì Sâm làm được gì? Vậy mà ngài chỉ nói một câu ‘nhân phẩm không tốt’ là đuổi con đi! Ngài sớm định sẵn người thừa kế là Trì Sâm, vậy còn bắt con về đóng vai hề trong vở kịch này làm gì?!”
Mấy chữ cuối gần như bật ra từ cổ họng, mắt anh đỏ hoe nhìn cha mình:
“Ngài thử nói thật đi — con có chỗ nào không bằng hắn? Ngài đã bao giờ xem con là con ruột chưa?!”
“Khi còn đi học, dù về muộn, ngài vẫn kiểm tra bài tập của hắn rồi mới ngủ. Còn con thì sao? Họp phụ huynh ngài chưa từng đến một lần. Nhưng lần nào con cũng học giỏi hơn hắn! Con đã cố gắng đến thế, mà chẳng được lấy một lời khen!”
30
Ông nội đập mạnh bàn gỗ, trà trong tách bắn tung tóe:
“Mày nói nhiều như vậy chẳng qua là không cam tâm vì tao chọn em mày làm người thừa kế thôi. Đúng, Trì Sâm có thể không giỏi bằng mày, nhưng nhân phẩm nó hơn mày gấp ngàn lần! Với tính cách như mày, mày không xứng làm người kế nghiệp nhà Trì!”
Ông cau mày chỉ tay vào anh: “Nhìn mày bây giờ đi, dẫn một con bé chẳng rõ lai lịch về, nói là con nhà Trì, nghe có lọt tai không? Tao nói cho mày biết, nếu mày còn muốn nó làm con gái mày, thì đừng nhận tao là cha nữa!”
Những lời của ông, có nhiều tôi không hiểu.
Nhưng câu này, tôi nghe rõ.
Nếu ba Trì vẫn làm ba của Hoan Hoan, thì anh sẽ không còn cha nữa.
Tôi không muốn ba Trì không có cha.
Không có cha thì rất đáng thương.
Tôi lấy hết can đảm, bước lên nắm vạt áo ông, nghẹn ngào nói:
“Ông ơi, ông đừng mắng ba nữa, ba sẽ buồn lắm. Hoan Hoan đi, Hoan Hoan không làm con ba nữa.”
31
“Ba, từ nhỏ đến giờ con luôn nghe lời ngài.”
Ba Trì rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại có nước.
“Đọc sách gì, học đại học nào, học chuyên ngành gì, thậm chí kết bạn với ai…”
Anh nhắm mắt, như có thứ gì đó trong tim vỡ vụn.
“Nhưng ngài vẫn chưa bao giờ hài lòng.”
Anh nhìn thẳng cha mình, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Hồi nhỏ con cứ nghĩ, chỉ cần con cố gắng hơn một chút, ngài sẽ thấy con. Giờ con hiểu rồi, có những điều cả đời này con cũng chẳng đợi được.”
Ba Trì bỗng cúi xuống bế tôi lên, không ngoái đầu lại, bước ra khỏi biệt thự nhà Trì:
“Thôi, con không cần nữa. Ngài, và cả nhà họ Trì, con đều không cần nữa.”
32
Ba Trì dọn về sống với tôi trong một ngôi nhà mới.
Một ngôi nhà chỉ có hai cha con.
Tôi rất thích ngôi nhà này.
Đặc biệt là phòng làm việc.
Tôi ngồi ở đó làm bài tập, còn ba thì làm việc.
Làm được một nửa, tôi cầm vở chạy tới hỏi ba:
“Ba ơi, chữ này không đọc là ‘mù’ sao? Sao cô lại chấm sai con?”
Ba liếc qua một cái: “Đây là chữ ‘sâm’ trong ‘rừng rậm’, đọc là ‘sēn’.”
Chữ này đọc là “sēn”!
Chữ này đọc là “sēn”!
Chữ này đọc là “sēn”!
Trong đầu tôi như nhét đầy những chữ “sâm”.
Chúng gào lên: “Tôi đọc là sēn!” “Tôi đọc là sēn!”
Đau đến mức tôi chỉ muốn bịt chặt tai lại.
Tôi không thể viết tiếp bài tập được nữa.
Trong đầu rối tung, tôi quay sang tết tóc cho ba chơi.
Trước mắt bỗng lại xuất hiện rất nhiều chữ.
33
“Đứa nhỏ này sao dám tết tóc của đại phản diện chứ??!!”
“Người cuối cùng dám động vào tóc của Trì Mục, trên mộ cỏ mọc hai mét rồi đấy…”
“Còn dùng dây buộc màu hồng nữa!!!! Trì Mục ghét nhất là màu hồng mà!!!”
Tôi cúi đầu nhìn mái tóc bị tôi làm rối tung của ba, tim như sắp nhảy ra khỏi ngực!
Tôi dè dặt hỏi: “Ba… không thích tết tóc à?”
Ba đang họp video, mặt lạnh như băng: “Thích.”
“Vậy… ba không thích dây buộc màu hồng à?”
Anh nghiến răng: “Thích.”
Tôi thấy mấy chú trong màn hình cố nín cười đến đỏ mặt.
Có người cúi đầu giả vờ tìm đồ, có người cầm cốc nước uống điên cuồng để che giấu nụ cười.
Những dòng chữ lại hiện ra: “Nhìn thế này, đại phản diện Trì Mục cũng đâu tệ, đáng tiếc là chết thảm quá.”
“Bao năm nay, dù cố gắng thế nào, Trì cha vẫn thiên vị Trì Sâm, giờ ngay cả cô gái anh thích cũng ở bên Trì Sâm, nếu là tôi chắc tôi cũng hắc hóa mất thôi!”