Chương 2 - Đứa Trẻ Tìm Cha
Giọng anh nghe rất buồn.
Đôi mắt đẹp cũng ươn ướt.
Thế là tôi lại nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
“Chú đừng sợ, Hoan Hoan ở đây rồi.”
11
Anh giơ tay ôm lại tôi: “Ừ, may mà có Hoan Hoan, chú thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Tôi vui sướng cười tít mắt: “Thật không? Vậy chú không được chết nữa nha?”
Anh không trả lời.
“Người lớn đều nói tiền là thứ quan trọng nhất trên đời.”
“Cháu đưa hết tiền của cháu cho chú, chú đừng chết được không?”
Tôi vừa nói vừa lấy toàn bộ tiền trong cặp ra, cẩn thận đặt vào tay anh.
“Đây là 181 đồng 5 hào, là Hoan Hoan dành dụm rất lâu đó. Có thể mua thật nhiều kẹo mút, ăn thật nhiều KFC, ăn rồi sẽ vui liền.”
Tôi vừa nói vừa nuốt nước bọt.
“Cháu đưa hết cho chú, chú đừng chết nha?”
Anh vẫn không nói gì.
Tôi hoảng quá, nước mắt liền rơi xuống.
12
Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Hoan Hoan là đồ ngốc à?”
Tôi khóc lắc đầu: “Hoan Hoan môn nào cũng được 100 điểm, thầy cô đều khen Hoan Hoan thông minh.”
Giọng anh rất thấp: “Vậy nếu cháu biết tiền là thứ quan trọng nhất, sao còn đưa hết cho tôi?”
Tôi càng khóc to hơn: “Vì so với tiền, cháu thích chú hơn.”
“Nên chú đừng chết, được không?”
Mắt anh đỏ như thỏ con.
Nước mắt rơi từng giọt.
Anh ngượng ngùng quay mặt đi: “Mắt chú dính cát rồi.”
Tôi ngoan ngoãn giúp anh lau nước mắt.
“Không sao đâu, mẹ từng nói, dù là người lớn cũng có thể khóc.”
“Chú có thể khóc trước mặt Hoan Hoan, cháu sẽ không cười chú, cháu chỉ thấy thương thôi.”
13
Anh nhét lại 181 đồng 5 hào vào cặp tôi:
“Được rồi, chú hứa với cháu, chú sẽ không chết nữa, số tiền này để Hoan Hoan mua kẹo và ăn KFC nhé.”
Tôi căng thẳng đưa tiền lại cho anh:
“Nghe nói chú là ông chủ lớn bán đồ, chú có thể bán chính mình cho cháu, làm ba của cháu được không?”
Anh cười, khẽ cọ mũi tôi:
“Nếu chú đồng ý làm ba cháu, thì ba thật của cháu sẽ đánh chết chú mất.”
Tôi lắc đầu: “Ông ấy sẽ không đánh đâu.”
Anh cười hỏi: Tại sao? Vì chú đẹp trai à?”
“Vì ông ấy có vợ mới và con trai mới rồi, không cần cháu nữa.”
Anh sững người: “Thế mẹ cháu đâu?”
Tôi cúi đầu buồn bã: “Mẹ chết rồi.”
Anh im lặng.
14
Tôi sợ anh không cần mình, vội vàng giải thích:
“Ông ấy không cần cháu không phải vì Hoan Hoan hư đâu. Cháu ngoan lắm, cái gì cũng biết làm.”
“Cháu biết nấu mì, tự chải tóc, tự đi học, tự làm bài tập…”
“Cháu muốn mua chú làm ba vì… vì nếu không có ba, bạn cùng lớp sẽ cười cháu mất!”
“Béo con ngày nào cũng nói cháu là đứa không mẹ, cháu không thể không có ba nữa…”
Tôi càng nghĩ càng sợ, cuối cùng òa khóc:
“Cháu không thể không có ba nữa…”
Giây tiếp theo, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai: “Hoan Hoan của chúng ta có ba rồi.”
“Từ giờ, sẽ không ai dám cười Hoan Hoan nữa.”
15
Tôi vui sướng giơ tay hét: “Tuyệt quá! Hoan Hoan có ba rồi!”
Anh cũng bắt chước tôi: “Tuyệt quá! Trì Mục có con gái rồi!”
Tôi nhớ ra chuyện quan trọng, bò lên giường thổi nhẹ vết thương trên cổ tay anh:
“Chú đã hứa với Hoan Hoan là không được chết, sau này cũng không được làm đau mình nữa nha~”
Anh khẽ đáp “Ừ.”
Tôi khẽ thở dài.
Anh tinh ý nhận ra: “Sao thế?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Ngẩng đầu nhìn trần nhà, tôi nhớ đến tên anh trai hay bắt nạt tôi trên đường về, sợ hãi đến chảy nước mắt.
Nghe nói ba Trì rất giỏi, tên đó chắc chắn sẽ sợ.
Nhưng tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng chẳng dám nói gì.
16
Ngày hôm sau, trên đường tan học, tim tôi đập thình thịch như con thỏ nhỏ!
Tôi âm thầm nhắm mắt cầu nguyện.
Nếu hôm nay không gặp tên xấu đó, một tuần tôi sẽ không ăn kẹo!
“Ăn kẹo gì? Mày có kẹo à?”
Giọng nói đáng sợ vang lên trên đầu tôi.
Tôi tuyệt vọng mở mắt, tên béo lớp bốn như một bức tường chắn ngay trước mặt.
Nó nắm tay lại, đập lên đầu tôi: “Lấy kẹo ra.”
Nắm đấm của nó cứng như đá.
Tôi đau quá, bật khóc “Oa” một tiếng: “Tôi không có kẹo.”
Nó ngang ngược giật cặp tôi, lục ra 181 đồng 5 hào.
Ơ? Tiền này tôi đưa cho ba Trì rồi mà.
Sao lại ở trong cặp tôi nữa?
17
Nó đếm đi đếm lại, đếm mãi cũng không ra, cuối cùng bực bội hét lên:
“Mày có… nhiều tiền thế này à!”
“Trả lại cho tao! Trả lại cho tao!”
Tôi chỉ cao đến ngực nó, giơ tay giành mãi cũng không lấy lại được.
Nước mắt tôi rơi lã chã: “Trả lại cho tôi! Tiền này là để tôi…”
“Để làm gì?”
Ba chữ “mua ba” tôi không sao nói ra nổi.
Chỉ còn nước mắt tủi thân không ngừng tuôn ra.
“Tiền này là… là để cho ba tôi, ba tôi giỏi lắm! Nếu ông ấy biết hôm nay cậu cướp tiền của tôi, ông ấy sẽ đánh chết cậu đó!”
Nó cười khẩy hai tiếng:
“Ba à? Ba mày biết thì sao? M
ày mách nó bao nhiêu lần rồi, lần nào bị mắng chẳng phải là mày?”
Nó hừ lạnh: “Ba tao là sếp của ba mày! Ông ta chẳng dám đắc tội với ba tao đâu!”
Tôi bỗng nhớ lại lần đầu bị nó bắt nạt.
18
Tôi bị nó đẩy ngã xuống đất, đập mạnh đến nỗi trong miệng toàn là máu.
Đến trước mặt cô giáo, nó vẫn ngang ngược nói là tôi đi đường không nhìn, tự va vào nó.
Tôi ấm ức đến run cả người, nhưng vẫn cố cắn môi, không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Tôi tự nói với mình không được khóc, tôi không thể để nó thấy tôi yếu đuối mà cười nhạo!
Chờ ba đến là được rồi, ba sẽ bênh tôi mà!
Vừa nhìn thấy ba bị cô giáo mời đến trường, nỗi ấm ức bị tôi kìm nén bấy lâu lập tức dâng tràn như nước vỡ bờ.
Tôi vừa mở miệng đã nức nở: “Ba…”
“Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc! Mau xin lỗi người ta!”
Giọng ba vang như sấm, làm tai tôi ù đi.
“Mày đi đường mà không biết nhìn à?! Ngày nào cũng chỉ biết làm tao phiền!”
“Ba… con không có… con nhìn đường rồi… là cậu ta đẩy con…”
“Còn cãi à!”
Ba giơ tay lên,
đôi tay từng nhấc bổng tôi lên trời khi còn nhỏ,
giờ lại giơ cao lần nữa,
rồi nặng nề giáng xuống mông tôi.
Phòng giáo viên im phăng phắc, chỉ còn tiếng tôi khóc nức nở,
và tiếng thằng con trai kia khẽ cười khẩy bên cạnh.
19
Tiếng nó kéo tôi về thực tại.
“Hơn nữa, mày vẫn chưa nhìn ra à? Ba mày căn bản chẳng thương mày! Ngày nào mày cũng tự về nhà, nếu ông ta thật sự thương mày, sao nỡ để mày đi một mình?”
Tôi ngẩn người.
Thì ra, chuyện ba không thương tôi, ngay cả nó cũng nhìn thấy.
Nó tiếp tục giễu cợt: “Hay mày đưa tiền cho tao đi, tao làm ba mày luôn nhé! Hahahahaha…”
Nó cười đắc ý hồi lâu, rồi bỗng nghĩ ra điều gì đó như một ý tưởng “tuyệt vời”.
“Nếu mày muốn lấy lại số tiền này thì cũng được…”
Nó chỉ vào vũng nước bọt trên mặt đất.
“Mày liếm sạch nước bọt của tao, tao sẽ trả lại.”
20
“Tôi không liếm.”
Giọng tôi run rẩy, nhưng chữ “không” được tôi nói rất rõ.
Mặt nó đỏ bừng, túm lấy cổ áo tôi.
“Liếm!”
Nó hét lên, ép tôi cúi xuống, cằm tôi đập xuống đất đau tê dại.
Chóp mũi tôi chỉ cách vũng nước bọt vài phân, tôi có thể nhìn thấy trong đó có cả bụi và hạt cát.
Nước mắt tôi rơi từng giọt lớn xuống sàn.
“Hahahaha…”
Thấy tôi thảm hại như vậy, nó lại càng vui.
“Buông cô bé ra!”
Một tiếng gầm vang lên.
21
Tôi ngẩng đầu, thấy ba Trì.
Ba Trì giận dữ lắm, mắt trợn tròn như một con hổ lớn.
Tôi sợ đến nỗi không dám khóc nữa.
Tên xấu nhăn mày hỏi: “Ông là ai?!”
Ba Trì không nói, tiến lên đá một cú thật mạnh.
Nó bị đá ngã lăn ra đất, mặt đập thẳng vào chính vũng nước bọt của mình,
cát lẫn vào da, máu rỉ xuống cằm.
Nó ôm bụng cuộn tròn lại như con sâu bị giẫm.
Nó vừa đau vừa giận, vừa lăn vừa gào khóc:
“Ông dám đá tôi?! Ông biết ba tôi là ai không?! Tôi sẽ bảo ba tôi đánh chết ông!”
Hiệu trưởng mặt trắng bệch chạy tới, thở hổn hển.
Tên xấu vừa thấy hiệu trưởng đã khóc càng to:
“Hiệu trưởng ơi, con bé này với ba nó bắt nạt con! Mau giúp con đi! Ba con hứa sẽ quyên góp xây thư viện cho trường mà!”
Vị hiệu trưởng vốn luôn hiền hòa bỗng nổi giận:
“Câm miệng! Mày có biết người trước mặt mày là ai không? Quyên góp thư viện à? Toàn bộ ngôi trường này là tài sản của Tập đoàn Trì thị! Cả ba mày cũng phải năn nỉ khắp nơi mới được gặp ông ấy đấy!”
22
Tên xấu sợ đến nỗi không dám nói nữa.
Vị hiệu trưởng vốn luôn cao cao tại thượng giờ cúi đầu, khom lưng xin lỗi ba Trì:
“Xin lỗi ngài Trì tổng, tôi thật sự không biết cô bé là con gái ngài…”
Trông ông ta y như một con chó nhỏ đang nịnh bợ.
Ba Trì dịu dàng bế tôi lên, nhưng gương mặt lại rất lạnh:
“Việc này liên quan gì đến cô bé là con ai? Đây là một vụ bắt nạt học đường nghiêm trọng! Trường học không cần một người quản lý không bảo đảm nổi an toàn cho học sinh.”
“Tôi sẽ báo lên hội đồng quản trị và đề nghị miễn nhiệm chức hiệu trưởng của ông.”
Nói xong, ánh mắt ba Trì lướt qua thằng bé đang run rẩy:
“Thú vị đấy, sáng nay khi ba mày quỳ xuống cầu xin tôi đầu tư, miệng toàn nói đạo đức nhân nghĩa.”